*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cậu yên tâm." Lục Hoài Khiên cố tình dừng lại một giây rồi mới nói tiếp: "Tôi đây họ Lục, người đứng đắn đàng hoàng, nếu muốn nhìn thì cũng phải nhìn quang minh chính đại…"
Ngay lập tức, ông chủ Lục đã bị Trình Thước cảnh cáo bằng ánh mắt.
"Không nhìn, không nhìn là được chưa." Lục Hoài Khiên uể oải giơ hai tay lên.
"Nhớ lời anh nói đấy." Trình Thước đóng sầm cửa lại.
Gió lùa qua khe cửa, phả vào mặt Lục Hoài Khiên, những sợi tóc mai khẽ rung rinh. Hắn bật cười không thành tiếng, thầm nghĩ quả nhiên chơi với lũ trẻ con vẫn thú vị hơn, trong sáng lại đơn giản.
Trong phòng ngủ, Trình Thước cởi bộ quần áo ướt sũng trên người, thay vào đó là áo hoodie và quần thể thao mà Lục Hoài Khiên đưa cho.
Đúng như dự đoán, size quần áo hơi rộng, hai ống tay áo màu trắng che khuất cả đầu ngón tay, áo dài quá mông, ống quần dài thừa một đoạn, xếp thành nhiều nếp nhăn trên dép.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, anh lập tức cảm nhận được ánh mắt dò xét của Lục Hoài Khiên.
"Không tệ." Ánh mắt Lục Hoài Khiên đảo lên đảo xuống đánh giá, vừa gật đầu hài lòng vừa nói: "Over oversize."
Trình Thước nhất thời không hiểu: "Gì cơ?"
"Ơ xin lỗi tôi quên mất, cậu không giỏi tiếng Anh." Lục Hoài Khiên kiên nhẫn giải thích: "Oversize là một phong cách ăn mặc, theo tôi hiểu là size quần áo lớn hơn size vừa vặn, nhưng bộ này của cậu rõ ràng là lớn hơn rất nhiều so với size vừa vặn, nên tôi cho rằng đây là over oversize."
Trình Thước: "..."
Anh nhíu mày: "Có ai hỏi anh over oversize là gì đâu."
Lục Hoài Khiên chuyển đề tài: "Tôi nhớ lúc gọi cậu nói cậu học năm hai đại học, sao năm hai đã dọn ra ngoài ở rồi?"
Trình Thước lập tức đáp: "Vì một số lý do cá nhân nên KHÔNG TIỆN NÓI."
Anh cố tình nhấn mạnh năm chữ "không tiện nói" sợ Lục Hoài Khiên không nghe ra.
Tuy nhiên ngoài dự đoán, Lục Hoài Khiên không hỏi thêm nữa mà chỉ nói: "Vậy chúc cậu sống vui vẻ tại căn hộ 302 tòa 8 khu Phù Cừ Giai Uyển."
Nói xong, hắn đứng dậy.
Mắt Trình Thước sáng lên: "Anh về à?"
"Cậu thu lại cái vẻ mặt mong chờ đó đi." Lục Hoài Khiên vươn vai một cái dưới ánh mắt của đối phương rồi bước sang một bên: "Tôi chỉ đứng dậy hoạt động gân cốt thôi."
Trình Thước mặt không cảm xúc: "Ồ."
Sau đó anh quay người lại, lén nhấc balo đặt trên bàn trà lên, rón rén quay về phòng ngủ, rồi từ từ đóng cửa lại, sợ động tác mạnh quá, dù chỉ thu hút một chút chú ý của Lục Hoài Khiên thôi, người này cũng sẽ lải nhải bên tai bản thân không ngừng.
May mắn là mọi việc đều rất suôn sẻ.
Trình Thước lôi chiếc laptop từ trong balo ra. Vừa đăng nhập vào WeChat, anh lập tức bị bão tin nhắn từ vô số group chat tấn công. Trong số đó có cả group lớp tiếng Anh của các buổi chiều thứ Ba, Bốn, Năm. Quản trị viên kiêm giáo viên tiếng Anh lại tag @All, mở ra xem thì hóa ra là chia sẻ một bài "chicken soup" bằng tiếng Anh..... Cảm ơn thầy, nhưng ngay cả "chicken soup" tiếng Trung em còn chẳng muốn đọc.
Tuy nhiên điều này lại nhắc nhở Trình Thước rằng giáo viên tiếng Anh có giao bài tập trong tiết học trước, hạn nộp là thứ Sáu tuần này. Để làm được bài tập này, anh còn phải tải thêm một ứng dụng nữa.
Cài đặt xong xuôi, anh miễn cưỡng mở phần bài tập lên nghe. Sau một đoạn nhạc dịu nhẹ, một chuỗi ngôn ngữ mã hóa ào ạt đổ xuống như thác lũ, tựa như tuyết lở từ dãy núi nghìn dặm, Trình Thước chỉ cảm thấy đầu óc ong lên một tiếng…
Rồi anh chẳng hiểu được gì nữa.
Huống chi bên ngoài cửa sổ, mưa đang gõ dồn dập vào song cửa, từ phía ngoài phòng ngủ vọng vào những âm thanh hỗn tạp, có vẻ là tiếng tin tức, liên tục làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Trình Thước.
Trình Thước tự nhận khả năng tập trung của mình cũng tạm được. Ví dụ như trước đây ở ký túc xá, Khương Ngạn và Hạ Lệnh Thu vừa chơi game vừa la hét ầm ĩ, anh chỉ cần đeo tai nghe vào là có thể viết xong một đề cương lịch sử một cách trơn tru.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!