Thu được độ hảo cảm từ mẹ và em gái, tuy không nhiều nhưng Lưu Ly rất vui. Mặc dù số điểm này vẫn chưa đủ để đổi, nhưng cũng đủ khiến cô phấn khởi.
Lưu Ly: Chờ đủ điểm để đổi, việc đầu tiên là tác dụng lên cái mặt này, tôi không muốn cứ đội cái mặt hủy dung tàn tạ này mãi.
Hệ thống: Chủ nhân đúng là một con nghiện nhan sắc.
Lưu Ly: Nói bậy, phải gọi là hội mê ngoại hình.
Thôi được, không có cô gái nào là không bận tâm đến ngoại hình cả. Dù là của mình hay của người khác, chỉ cần là cái đẹp đều muốn chiêm ngưỡng. Cô không hỏi nguyên chủ trông như thế nào, cũng không nhớ mình trông ra sao, nhưng cô cảm thấy đôi mắt này rất đẹp, chắc hẳn ngoại hình cũng không tệ.
Nhờ có bánh ngô cô mang ra, nên buổi trưa cô được ăn một cái nguyên vẹn. Mẹ cô và em gái nếm thử sản phẩm từ không gian, lập tức kinh ngạc không thôi. Mẹ bẻ cho cô một nửa, cho cô ăn cái ngon này.
"Ngọt, mềm, thơm, mẹ chưa từng ăn cái bánh ngô nào ngon như vậy. Cái này cho con, còn một cái còn lại chia cho ba đứa em trai."
Làm mẹ, đứa nào bà cũng thương cũng yêu. Bà chia cái bánh ngon cho ba đứa con trai, Lưu Ly thương em gái, lại chia cho em gái một nửa.
"Chị, chị tự ăn đi."
"Ăn đi, nhanh lên."
Chị gái thương mình, Lưu Lan nhận bánh và cẩn thận ăn. Buổi chiều phải đi làm, cô bé chuẩn bị sẵn sàng những thứ cần thiết cho bữa tối, chỉ để chị gái làm món cháo đơn giản nhất.
"Chị ngồi trên ghế đi, đừng đứng mãi thế."
"Được."
Cơ thể cứng đờ không thể cúi xuống, cô cố gắng ngồi. Ánh mắt Lưu Lan đầy xót xa, cuộc sống của chị cả hẳn là khó khăn lắm. Cơ thể hóa cứng, nói năng cũng ngày càng lắp bắp. Rõ ràng đã đến tuổi kết hôn, nhưng lại bị chồng chưa cưới hủy hôn.
Mọi người trong nhà đều đã đi hết, người đi làm thì đi làm, người đi học thì đi học, Lưu Bảo nhỏ nhất, mới bốn tuổi, cũng chuẩn bị ra ngoài chơi. Viên kẹo trong tay Lưu Ly đã được bóc vỏ, giấy kẹo vứt vào không gian để tiêu hủy.
"Bảo."
Lưu Bảo quay đầu lại: "Đồ quái dị, chị gọi tôi làm gì?"
Lưu Ly: Thằng nhóc hư này đáng lẽ phải ăn một bạt tai, nếu không thì hai bạt tai. Cho nó kẹo ăn, quả là lãng phí.
Hệ thống: Đừng mà Chủ nhân. Cái chúng ta cần là độ hảo cảm, không phải độ sợ hãi. Ngài động thủ đánh nó, nó sẽ chỉ sợ ngài thôi.
"Cho," Lưu Ly nghiến răng ken két, đầu óc quay không nhanh, cô theo bản năng tin lời hệ thống.
Lưu Bảo bước tới nhìn, mẹ ơi, vậy mà lại là kẹo. Thằng nhóc thối nhanh chóng đưa tay lấy nhét vào miệng, vị ngọt lịm khiến nó mặt mày hớn hở.
"Chị còn không?"
"Không."
"Thôi, vậy khi nào chị có thì nhớ cho tôi nhé."
Lưu Ly: Có độ hảo cảm không?
Hệ thống: Không.
Lưu Ly im lặng, không còn ý muốn nói chuyện. Nhưng thằng nhóc thối kia hoàn toàn không sợ cô, vẫn trợn mắt đòi hỏi phúc lợi của mình.
"Chị có nghe tôi nói không, có kẹo thì nhớ tôi đấy. Chị lấy kẹo ở đâu ra thế, là nhặt được à."
Lưu Ly vẫn không lên tiếng, thằng nhóc hư tức mình giơ tay định đánh cô. Cô làm sao có thể để yên, tất nhiên là không rồi. Khoảnh khắc tay nó sắp chạm tới cô, dị năng hệ Hỏa của cô phát ra. Lập tức, thằng nhóc cảm thấy như tay mình thò vào bếp lò, đau đến mức nó quơ tay la hét ầm ĩ.
"Đau quá, đau quá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!