Hệ thống: Thu được 12 điểm hảo cảm, đến từ Lưu Ni Nhi.
Lưu Ly: Ồ, tôi đã cho cô bé một con cá, con bé này cũng tốt đấy.
Bản thân không học được kỹ thuật, cũng không câu được con cá lớn nào, nhưng cô em họ lại được chị họ tặng một con cá. Lưu Ni Nhi vui vẻ chạy như bay về nhà. Bà nội thấy cô bé ôm con cá lớn như vậy về cũng vui mừng khôn xiết, mừng đến mức suýt ngã.
"Ôi chao, trời ơi, Lưu Ni Nhi nhà bà giỏi quá."
"Bà nội, bà cẩn thận một chút. Cá này không phải cháu câu được, là chị họ cho cháu."
"Thế à? Đại Nữu cho cháu à?"
"Đúng thế ạ. Kỹ thuật của chị họ giỏi thật đấy, bao nhiêu người câu cá, không ai giỏi bằng chị ấy."
"Ừ, là một đứa bé ngoan."
Hệ thống: Thu được 17 điểm hảo cảm, lần lượt đến từ bà nội và bác dâu cả của ngài.
Hệ thống: Thu được 18 điểm hảo cảm, đến từ bác cả, ông nội, anh chị dâu họ của ngài.
Lưu Ly cười toe toét, ngồi trên ghế vui vẻ vô cùng. Chỉ dùng những thứ này thôi mà đã đổi được sinh cơ hồi phục, cô lời lớn rồi. Chỉ là vài con cá thôi, cá trong hồ có thể đè chết hết cả đám các người luôn đấy.
Rất nhanh sau đó người nhà cô cũng đều quay về, nhìn thấy cá đang nhảy tanh tách trong chậu trong xô, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên ting ting một hồi lâu.
Hệ thống: Chủ nhân, cứ thế này thì trước khi kết hôn, ngài có thể gom đủ điểm cho một lần trị liệu."
Đúng là tin tốt, gom đủ điểm cho một lần trị liệu thì hãy ưu tiên dùng cho khuôn mặt trước đi, để nó đừng trông đáng sợ như vậy nữa. Buổi tối, Lưu Ni Nhi đến, cô bé hỏi cô về chuyện bán cá.
"Bố em thèm ăn, nhưng bà nội không cho. Bảo phải bán cá đi để đổi lấy muối và giấm. Chị, hai hôm nữa là phiên chợ lớn ở Hoàng Trang, chắc chắn sẽ rất đông người. Hay là ra đó bán?"
"Có, được không?"
"Em không biết nữa. Bà nội bảo ra ven đường cái, bán cho các tài xế qua lại. Em thì lo nhỡ bị bắt thì tội đầu cơ trục lợi không phải sẽ bị giam à?"
"Không sợ."
"Được rồi. Vậy em nghe lời chị, lúc nào chị đi thì gọi em một tiếng, em giúp chị xách xô nước."
"Được."
Lưu Ni Nhi vui vẻ bàn bạc xong rồi đi về, vừa bước vào nhà đã nghe thấy bố mẹ đang bàn chuyện xử lý số cá này thế nào. Bố của cô bé thèm đến mức muốn ăn, còn mẹ thì bảo bán đi là tốt nhất.
"Ăn uống gì chứ, cá này tận năm hào một cân đấy. Không rẻ hơn thịt lợn là bao đâu. Đồ quý giá như thế này, tất nhiên phải bán đi đổi lấy tiền chứ. Dầu, muối, tương, giấm trong nhà, quần áo giày dép cho con, chăn đệm bông mùa đông, cái gì mà chẳng cần tiền."
Người đàn ông chép miệng một cái: "Nhưng mà, thằng ba đã ăn một lần rồi còn gì. Tại sao nó được ăn mà tôi lại không được ăn?"
"Tại con gái nó giỏi giang, tại con gái nó lợi hại. Không nghe con bé Ni nhà mình nói sao, Đại Nữu hôm nay một hơi bắt được sáu con cá đấy, con này cũng là con bé ấy cho con Ni nhi nhà mình."
"Sáu con cơ à!" Lưu Xuân Lai kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. "Một con tính bảy cân, là hơn mười đồng rồi."
"Không chỉ thế." Lưu Ni Nhi từ trong nhà bước vào, "Giá thị trường tăng gấp đôi, không có tem phiếu thì một cân là một đồng. Vậy là hơn ba mươi đồng."
"Trời ạ!"
"Nhưng mà mẹ nói sai rồi, chị Đại Nữu bắt được năm con, cho con một con nên chỉ còn lại bốn con. Với cả chị ấy nói rồi, cơ hội như vậy không có nhiều, một tháng mà có được hai ba lần đã là rất khó rồi."
"
Lưu Ly nói năng còn không lưu loát, đương nhiên không kể cho Lưu Ni Nhi nghe những điều này. Nhưng Lưu Ni Nhi rất thông minh, biết cần phải tiêm phòng trước. Nếu không, bố mẹ của cô bé bị cá làm cho mờ mắt, cứ nghĩ ngày nào cũng được như vậy, một khi không đạt được thì cô bé sẽ bị trách mắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!