Nhiệm vụ của Lưu Ly hôm nay là đi nhặt rau dại, việc nhảy sông tự tử hoàn toàn không khiến ai trong nhà để ý tới. Cái giỏ của cô được hệ thống giúp đỡ tìm thấy. Dùng cơ thể cứng đờ để nhổ rau, cô cảm thấy sử dụng dị năng hệ Mộc sẽ tiện hơn nhiều.
"Chủ nhân, ngài đã quên không gian của mình rồi sao? Trước đây ngài là xác sống nên không cần dùng đến những thứ này, khu không gian trồng trọt ngài chưa bao giờ quan tâm. Nhưng giờ ngài cần phải ăn uống đấy, khu không gian đó cần được tận dụng thôi."
"Tôi có không gian trồng trọt nữa à?"
"Không chỉ có một. Ngài có nhiều không gian với các tác dụng khác nhau: trồng trọt, chăn nuôi, và lưu trữ, trong không gian lưu trữ, ngài đã cất giữ rất nhiều trung tâm mua sắm lớn với đầy đủ mọi loại hàng hóa."
"Ồ." Cô kết nối với không gian trồng trọt và thấy bên trong mọc đầy cỏ dại. Thôi được, còn lo gì rau dại nữa, đây toàn là rau dại cả.
Cỏ tro, rau dền, rau sam, cô nhanh chóng chọn những phần non và hái được một giỏ đầy. Trong không gian, cô có thể kết hợp sử dụng tinh thần lực, dù hệ thống đã tốn không ít công sức để đưa cô đến thế giới nhỏ này, nhưng hái rau dại thì vẫn đủ sức.
Hệ thống: Trong không gian tự có hạt giống và phân bón, thời gian lại trôi nhanh hơn bên ngoài gấp hơn mười lần, trồng trọt cực kỳ lời. Nếu không, cứ để nó mọc rau dại cũng được. Sau này ngài không cần lo tìm rau dại ở đâu nữa. Sau đó phát triển sang chăn nuôi, để động vật tự sinh trưởng.
"Cũng được."
Thời gian trong không gian trôi nhanh, nên khi cô xách giỏ về đến nhà, trời vẫn chưa quá muộn. Bé hai thấy cô về, liền lau tay vào chiếc tạp dề vá víu rồi nhanh chóng chạy ra đón.
"Chị cả, chị mệt rồi nhỉ. Ngồi xuống nghỉ đi, em băm rau cho gà ăn đây." Bé hai năm nay mười lăm tuổi, là đứa con được người bố dữ tợn giữ lại trong nhà.
Mùa này rau dại thường đã già, chủ yếu dùng để nuôi lợn nuôi gà. Nhưng bỗng dưng con bé phát hiện rau dại chị cả hái hôm nay lại rất non.
"Chị, chị hái ở đâu mà rau non thế, có thể làm bánh rau được đấy. Em chọn ra một ít, trưa nay làm rau trộn ăn."
"Được."
Bé hai không cao bằng cô, nhưng làm việc thì tháo vát hơn nhiều. Thân hình nhanh nhẹn chọn ra phần non để mọi người ăn, phần còn lại băm nhỏ cái loáng, một phần cho gà, phần lớn cho lợn.
"Chị, chị ngồi ở bậc cửa chờ đi, chị tách đậu cho mọi người đi, đừng để bố về thấy chị không làm việc lại mắng chị."
"Được."
Em gái rất quan tâm đến cô, tìm cho cô một việc không tốn sức. Chẳng mấy chốc nghe tiếng chuông đội sản xuất báo hiệu tan ca. Dưới sự nhắc nhở của hệ thống, cô biết bé hai đúng là người rất tốt với cô. Hai chị em từ nhỏ đã nương tựa vào nhau, cùng bị đánh, cùng bị mắng, lúc nhỏ cô che chở em gái, lớn lên cô bệnh thì em gái bắt đầu che chở cô.
Về nhà trước là hai tiểu bá vương trong nhà, thằng ba và thằng tư đều là con trai, lưng đeo cặp sách được ghép từ các mảnh vải, cả hai đều đang đi học. Thằng em út thì đang chơi ngoài đường, giờ vẫn chưa về.
"Chị hai, đói chết rồi, mau dọn cơm đi."
Thằng ba thấy Lưu Ly đang ngồi trên bậc cửa, mặt đầy vẻ khinh bỉ, "Chị cái kẻ ăn hại này, vừa xấu vừa ngu, mau tránh chỗ này cho tôi."
Đầu óc Lưu Ly có thể suy nghĩ được, nhưng phản ứng hơi chậm, khả năng kiểm soát tứ chi còn chậm hơn. Khi cậu ta nói câu thứ nhất, cô chỉ kịp tiếp nhận thông tin, đến câu thứ hai thì cậu ta đã bắt đầu cử động chân, nhấc chân lên định đá cô.
Hệ thống: Chủ nhân, mau né đi, thằng nhóc này thường xuyên đánh đập mắng chửi người chị cả này, giờ nài cũng không tiện lấy đồ ra ngay, tốt nhất là nên tránh đi.
"Tôi bảo chị cút đi chị có nghe không, muốn ăn đòn hả?"
"Xuyên Tử." Bé hai Lưu Lan từ chái bếp chạy ra, đưa tay ra cản, "Em đừng ra tay với chị cả, chị ấy… chị ấy…"
Lưu Lan muốn nói chị cả rất đáng thương, không biết mắc bệnh gì, da bắt đầu lở loét, cơ thể ngày càng cứng đờ. Đi lại làm việc đều rất chật vật, chị ấy còn sống được bao lâu cũng không biết, sao em cứ bắt nạt chị ấy mãi thế.
Nhưng cô bé không dám, sợ làm chị cả bị thương, cũng sợ em trai càng được đà làm tới.
"Chị ta cái gì mà chị ta," Quả nhiên, Lưu Xuyên hoàn toàn không nghĩ vậy, ngược lại còn vẻ mặt bực bội, "Cái đồ vô dụng đó, đi làm không đi được, làm việc không làm được. Cứ ở nhà cả ngày ăn bám. Cái loại như chị ta, chết sớm siêu thoát sớm."
Lưu Xuyên vừa nói vừa đẩy Lưu Lan ra, nhấc chân đạp thẳng về phía Lưu Ly. Bệnh của Lưu Ly đã bị hơn một năm, lại ngày càng nặng. Ai cũng biết cô phản ứng chậm, nên Lưu Xuyên ra tay chẳng kiêng nể gì.
"Á!"
Lại không phải Lưu Ly kêu đau, mà là Lưu Xuyên đá hụt, bị té xoạc chân trên mặt đất. Phần bẹn đùi vừa vặn va vào tảng đá bậc cửa, đau đến mức cậu ta rên la loạn xạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!