Bố mẹ anh lương thiện đến thế nào thì anh cũng rõ, huống hồ Lưu Ly còn kéo anh từ dưới sông lên. Món ân tình lớn thế này, bố mẹ anh vốn đã không tiện từ chối, cộng thêm việc cô nói có thể chữa khỏi bệnh cho anh, thì lại càng khiến người ta không dám dễ dàng bỏ cuộc.
"Được, con đồng ý."
Ăn cơm hai năm cũng chỉ hơn sáu mươi một chút, cô gái này bệnh nặng đến mức ai cũng nói cô không sống quá một năm. Đã thế cô lại đến cầu cứu, vậy thì giúp thôi. Không thể nào trơ mắt nhìn một cô gái đang tuổi xuân thì bị chính bố mình trói lại, như thế thì quá đáng thương. Còn về chuyện chữa bệnh, anh không dám ôm hy vọng. Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, anh sợ mình không chịu nổi.
"Con ranh chết tiệt kia, mày có ở trong này không, mày cút ra đây cho tao!"
Trong lúc nhà họ La đang bàn bạc, Lưu Thu Sinh nhận được tin từ Lưu Xuyên, liền dẫn theo năm sáu người đàn ông to khỏe đến để trói Lưu Ly. Dọc đường, chuyện này lan truyền rất nhanh, kéo theo cả một đám quần chúng ăn dưa.
Vợ chồng nhà họ La bước ra khỏi nhà, Lưu Ly cũng đi theo. Lưu Thu Sinh giơ dây xích định trói người, La Cẩm Nghị nhìn không đành. Con gái nhà người ta chỉ là bị bệnh thôi, sao lại đối xử với cô như sói dữ thế này, còn chút tình bố con nào không?
"Khoan đã, con bé vốn đã bị bệnh, không chịu được kiểu động tay động chân của anh đâu."
Trần Chi Ngôn cũng can ngăn: "Có gì thì từ từ nói. Chẳng phải người xưa đã nói, tiên lễ hậu binh, đừng có vừa đến đã ra tay chứ."
Lý Dẫn Đệ ôm lấy chồng mình: "Bố sấp nhỏ, bố sấp nhỏ, ông đừng thế. Có gì thì chúng ta bình tĩnh thương lượng."
Động tĩnh lớn như vậy, vị kế toán sống gần đó cũng đến xem cho vui. Thời đại này, cán bộ thôn có quyền lực không nhỏ, vì trách nhiệm nên phải bước lên giải hòa.
Lưu Thu Sinh dừng tay, mở lời nói với mọi người, con gái ông ta bị điên nên đã đánh ông ta và con trai, không thể tiếp tục để cô lộng hành.
"Lỡ nó làm bị thương mọi người thì làm sao, tôi là bố nó, tôi phải chịu trách nhiệm. Mọi người cứ yên tâm, sau này sẽ xích nó lại, đảm bảo không để nó ra ngoài phát điên nữa."
"Bị điên ư? Trông không giống lắm."
"Chẳng phải vẫn bình thường như trước sao, vết thương của Lưu Thu Sinh thật sự là do nó đánh à?"
"Nó vẫn đang ổn mà, thật sự sẽ ra tay đánh người sao?"
Mọi người đều tỏ ra hoài nghi, phần lớn đều không tin. Lưu Ly da thịt lở loét trông có vẻ đáng sợ, nhưng cô rõ ràng rất ổn định, thấy người lạ là tránh né, chỉ thấy bị bắt nạt chứ chưa thấy bắt nạt ai bao giờ.
"Gả con bé cho nhà họ La đi, sau này con bé sẽ do nhà họ La quản lý, bố sấp nhỏ ông không cần phải bận tâm nữa." Lý Dẫn Đệ vội vàng lên tiếng, tình hình đã bị đẩy đến bước đường cùng. Bà cũng không biết con gái đã nói chuyện với nhà họ La thế nào, nhỡ nhà họ La không đồng ý thì sao…
"Cái rắm! Cái loại con gái như nhà bà, nhà họ La đòi lấy nó hả?"
"Lấy." Trần Chi Ngôn lên tiếng, bà đã nghĩ kỹ rồi, phải giúp Lưu Ly nhưng cũng không thể để gia đình mình bị vạ lây. Vì thế, bà tỏ ra không quá nhiệt tình, nói với một thái độ nhàn nhạt, có cũng được mà không có cũng không sao.
"Tình trạng của con trai tôi thì mọi người cũng biết đấy, vợ chồng tôi đi làm, ở nhà không ai chăm sóc thằng bé. Cưới một cô vợ về để làm bạn với thằng bé thì cũng không phải là không được. Tuy nhiên…"
Lưu Thu Sinh luôn xem Lưu Ly là gánh nặng, trước đây đã nhận của nhà họ Hứa ba bốn mươi đồng tiền sính lễ, giờ cô bệnh ra nông nỗi này thì chẳng ai thèm lấy, ông ta đã phải nuôi không hơn một năm. Chỉ cần tống được cô đi, những thứ khác không quan trọng.
"Tuy nhiên cái gì?"
Vợ chồng nhà họ La im lặng, dùng ánh mắt đánh giá nhìn Lưu Ly. Cứ như thể đang định giá xem lấy cô có bị lỗ không. Trần Chi Ngôn vừa nói rồi, là vì con trai bà như thế nên mới muốn có người chăm sóc, chứ nếu không vì lý do này, chẳng ai muốn cưới một người con dâu như Lưu Ly về nhà.
"Nếu hai anh chị thật lòng muốn cưới, tôi sẽ làm người mai mối cho." Chủ nhiệm phụ nữ lên tiếng, bà ta năm nay ngoài bốn mươi, cùng là phụ nữ nên đương nhiên không muốn thấy Lưu Ly bị chính bố mình xích bằng xích sắt.
"Cưới thì được, nhưng không có tiền sính lễ."
"Được."
Lưu Thu Sinh nghiến răng nghiến lợi, đã không quản được thì đẩy ra ngoài luôn. Sau này đứa con chết dầm này sống hay chết cũng không liên quan gì đến ông ta nữa, xem cô còn ra tay với ông ta hay không. Ông ta cũng chẳng cần đánh cho cô tàn phế nữa.
Lý Dẫn Đệ thấy chuyện đã thành, không biết nên vui hay nên buồn. Con gái bệnh nặng thế này, con rể lại tàn tật bại liệt, hai đứa này sau này sẽ sống thế nào đây?
"Tiền sính lễ thì không nhắc đến nữa, nhưng phải đi theo đúng quy trình. Chọn một ngày lành gần đây tổ chức đám cưới đàng hoàng."
Không thể cứ thế âm thầm đưa cô đi được, như thế thì con gái của bà thành cái gì? Danh không chính, ngôn không thuận, sau này sẽ nói sao đây? Lỡ đâu cái tên đàn ông chó má kia lại gây chuyện, làm thế này cũng dễ để bịt miệng ông ta. Con gái bà đã lấy chồng, đã làm lễ đàng hoàng rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!