Hai chị em chia nhau hành động, La Dược nhận được điện thoại liền vội vàng tìm bạn bè mở giấy giới thiệu, mua được ba vé giường nằm. Nhanh chóng dọn hành lý, tìm bạn mượn một chiếc xe tải nhỏ, đón em vợ trước rồi đón vợ, đi thẳng đến ga tàu hỏa.
Ba người về đến thôn, trước cửa nhà họ Lưu đã dựng lên rạp đám tang. Hai căn nhà đất cũ đã được sửa thành ba căn nhà ngói gạch hồi đầu năm nay, là tiền Lưu Ly gửi về.
Lưu Thu Sinh trước đây vênh váo không chịu được, đi đâu cũng được người ta nịnh nọt, nói ông ta có một cô con gái tốt. Lưu Trụ năm nay học lớp 10, cũng coi là người có học trong thôn, Lưu Bảo học tiểu học, cả nhà sống sung túc, tươm tất. Nhưng đột nhiên xảy ra chuyện này, ai cũng thở dài tiếc nuối.
"Không có phúc phận đó mà."
Ba người Lưu Ly về đến, mọi người vội vàng nhường chỗ. Mấy năm nay Lưu Lan năm nào cũng về, tiền chị gái cho cô nàng không ít, cô nàng luôn lo cho gia đình. Quần áo của mẹ và các em trai đều do cô nàng quản. Thấy họ về, Lý Dẫn Đệ khóc càng dữ dội hơn.
"Đại Nữu, sau này phải làm sao đây?"
"Mẹ, không sao đâu, không sao đâu mà, còn có con ở đây."
Lưu Ly đỡ mẹ, để bà ngồi xuống ghế. An ủi một lúc, cô cùng em gái và chồng đến trước linh cữu thắp hương, dập đầu với người chết một cái. Xoay người nhận cốc nước từ hàng xóm đưa cho, uống vài ngụm rồi nghe mọi người kể lại ngọn nguồn.
"Mấy hôm trước bố của cô nói tức ngực, mẹ cô còn khuyên ông ấy đi bệnh viện khám. Ông ấy mắng mẹ cô một trận, nói là tốn tiền. Ông ấy còn khoe với chúng tôi ở ngoài này, nói năm nay cô về ăn Tết, đến lúc đó sẽ nhờ cô xem cho, vì cô chuyên chữa tim mà. Ai mà ngờ…."
Lưu Ly quả thực có ý định năm nay trở về một chuyến, cô để các cửa hàng cho em gái trông nom, cô về mang thêm đồ cho mẹ và các em. Gửi thêm cho bà ít tiền tiết kiệm, người lớn tuổi có tiền trong tay thì lòng mới yên tâm. Nhưng không ngờ Lưu Thu Sinh lại xảy ra chuyện, theo mô tả của mọi người, có lẽ là nhồi máu cơ tim.
Nhồi máu cơ tim có dấu hiệu báo trước, nếu điều trị kịp thời có thể cứu được. Lưu Thu Sinh cũng có tiền trong tay, nhưng lại tiếc không chịu đi bệnh viện. Kết quả cuối cùng là như vậy, cô cũng không biết nên nói gì cho phải.
Ở nông thôn không thiếu người giúp đỡ, nhất là với danh tiếng của cô ở bên ngoài bây giờ, dân trong thôn đều nể trọng. Bạn bè cũ cơ bản đều là hai vợ chồng cùng đến, hàng xóm xung quanh cũng tự động tới phụ giúp. La Dược và mấy người đàn ông lập tức đi ra xã mua một lượng lớn thịt và thức ăn về.
Có tiền thì mọi việc dễ giải quyết, cơ bản không gặp trở ngại gì. Hai năm nay ông bà nội của cô đã lần lượt qua đời, gia đình cô và nhà bác cả đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Bố cô mất do bệnh đột ngột cũng không có vướng mắc gì, theo phong tục địa phương, mọi việc nhanh chóng được lo liệu để người chết được yên nghỉ.
Buổi chiều xong xuôi tang lễ, cả nhà ngồi trên giường đất trong nhà. Lưu Trụ pha trà cho mọi người, Lưu Ly đã từ miệng em trai cô biết được. Năm ngoái Lưu Xuyên nói đi xuống miền Nam kiếm tiền với người ta, đến nay vẫn bặt vô âm tín. Mẹ cô đã khóc nhiều lần, nhưng cũng không biết làm sao.
"Mẹ, cùng tụi con lên thành phố sống đi."
"Thế còn em trai con thì sao?"
"Đương nhiên là cùng đi. Con đã bàn với La Dược rồi, sẽ tìm trường cho hai đứa nó dự thính, đến lúc thi Đại học thì về đây thi là được."
"Thế, thế nhỡ Xuyên Tử nó về thì sao?"
Quả nhiên, là một người mẹ, bà chẳng nỡ đứa nào cả, "Mẹ, nhà mình khóa cửa rồi, nếu như nó về, làm ơn nhờ hàng xóm bảo nó, bảo nó phá khóa vào ở tùy ý. Nó cũng không còn nhỏ nữa rồi, đã sớm đến cái tuổi có thể tự lập rồi."
"Thế, ruộng thì phải có người cày cấy chứ. Mới được chia lại chưa được mấy năm mà."
"Để vợ chồng của Tiểu Muội cày, cuối năm đưa họ ít lúa là được."
"Nhưng mà…" Lý Dẫn Đệ không muốn rời đi, cả đời sống ở đây, bảo bà đổi chỗ ở bà thấy sợ. Nhưng giờ ông nhà mất rồi, con gái là chỗ dựa tinh thần của bà. Con gái bảo bà đi, bà không biết phải làm sao cho phải.
"Mẹ." Lưu Lan lên tiếng: "Mẹ cứ nghe lời chị con đi. Bố mình cũng mất rồi, mẹ còn ở lại đây làm gì nữa."
"Nhưng mẹ lên thành phố với các con thì làm gì đây, thành phố cũng đâu có đất cho mẹ trồng."
"Lên cửa hàng rửa bát cho con, mỗi tháng con trả mẹ trăm tệ."
Lý Dẫn Đệ trăm triệu lần cũng không ngờ, cô con gái thứ hai của bà giờ cũng mạnh miệng đến vậy, "Con nói thật hả? Đừng có lừa mẹ nữa, rửa bát một tháng mà được trăm tệ?"
"Người ngoài thì không trả nhiều như thế, nhưng mẹ là mẹ của con, con trả mẹ một trăm tệ."
Lý Dẫn Đệ nhìn sang cô con gái lớn, bà biết cửa hàng này con gái lớn cũng là cổ đông. Lưu Ly cười và gật đầu: "Đúng vậy, mỗi tháng con trả mẹ trăm tệ. Còn hơn mẹ cày ruộng nhiều."
Lưu Trụ và Lưu Bảo cũng lên tiếng khuyên: "Mẹ, mẹ đồng ý đi. Tụi con cũng muốn lên thành phố."
Các con đều muốn đi, một mình bà cũng không thể cố chấp. Hơn nữa con gái thứ hai nói trả lương cho bà, công việc là rửa bát quét dọn, việc này bà làm được, bà không phải lo lắng gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!