Chương 9: (Vô Đề)

"Đừng mà, chuyện làm ăn là chuyện làm ăn, tình cảm là tình cảm. Đừng vì tình cảm mà ảnh hưởng đến công việc." Tôi vội vàng khuyên can cả Trình Dục và Bạch Tiêm Tiêm.

"Trong mắt cô chỉ có tiền!" Trình Dục tủi thân đến mức gần như rơi nước mắt, "Cô không thấy bọn họ liên thủ bắt nạt tôi sao!"

"Họ bắt nạt tôi mới đúng, anh còn chưa đủ tư cách vào kịch bản của họ."

Tôi khuyên Trình Dục đang suy sụp tinh thần quay về xe, Bạch Tiêm Tiêm cũng kéo gã tay xăm về góc phố. Chúng tôi ngồi xuống ký hợp đồng xong, tôi quay lại nói với Trình Dục rằng nơi này sẽ được phát triển thành khu du lịch.

"Vậy thì nhiều tiền thật."

Trình Dục khoanh tay khinh bỉ: "Cô đúng là đồ vô tình!"

8

Khi tôi cầm hộp thuốc bước vào phòng đọc sách, Trình Dục đang dựa vào ghế sofa hút thuốc.

Bên cạnh có một ngọn đèn sàn tỏa ánh sáng vàng nhạt, khiến bóng dáng anh trông càng thêm thảm hại.

Tôi lặng lẽ bước đến bên cạnh anh.

Trình Dục liếc nhìn tôi một cái, im lặng dụi tắt điếu thuốc.

Tôi ngồi xuống bên cạnh, lấy bông tẩm một chút thuốc sát trùng, nắm lấy mặt anh.

Vẻ khó xử trong mắt Trình Dục thoáng qua rồi biến mất.

Cũng khó trách, người con gái theo đuổi nửa năm trời công khai cắm sừng mình, mà bản thân còn chẳng được vào kịch bản, người dính líu vào cuộc yêu hận tình thù với họ lại là bà vợ giả của mình.

Kịch bản như vậy đàn ông nào chịu nổi, huống hồ là Trình Dục

- một người con trai được nuông chiều từ nhỏ.

Tôi cụp mắt xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương của anh, tay từ từ tiến lại gần.

"Ui da..." Trình Dục nhăn nhó, "Nhẹ tay chút."

"Xin lỗi tổng giám đốc Trình, tôi còn chưa bắt đầu thoa thuốc."

Trình Dục trừng mắt nhìn tôi, tôi bắt đầu bôi thuốc cho anh.

Tay còn lại của tôi chống lên ghế sofa, nửa thân trên của chúng tôi kề sát nhau.

Trên người anh tỏa ra mùi hương gỗ dễ chịu.

Trình Dục cụp mắt không biết đang nghĩ gì, đột nhiên cười khẽ một tiếng, giọng tự giễu: "Chu Dực Nhiên, không ngờ tôi lại thua một người đàn ông như vậy."

"Còn có cả tôi nữa."

Ánh mắt Trình Dục lập tức sắc bén.

Tôi vội vàng bổ sung: "Nhưng tổng giám đốc Trình không nên vì thế mà mất tự tin, dù sao anh, anh ta và tôi là ba phong cách hoàn toàn khác nhau."

Trình Dục khó chịu: "Làm sao một kẻ như thế có thể ảnh hưởng đến tôi được?"

"Vậy thì tốt, vốn dĩ người đó là người yêu cũ của Bạch Tiêm Tiêm, họ có nợ nần với nhau, họ có duyên nợ chưa dứt, anh thực sự không cần phải nhúng tay vào chuyện này."

Anh nhìn chằm chằm vào tôi: "Cô đã sớm biết chuyện giữa Bạch Tiêm Tiêm và người đàn ông đó phải không?"

Tôi im lặng một lúc, thành thật trả lời: "Tôi đã từng gặp anh ta, cũng từng nghi ngờ, nhưng mãi đến hôm nay mới xác nhận được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!