Chương 4: (Vô Đề)

Năm phút sau, Trình Dục đi đến bên giường, trông có vẻ vừa buồn ngủ vừa mệt, vung tay lên: "Được rồi, cô tan ca đi."

Tôi đưa tay ngăn anh lại.

Sau đó rút chiếc khăn trên khuỷu tay ra, trải lên giường, bình tĩnh nói: "Cởi quần áo

Trình Dục cười ha ha một tiếng, khoanh tay trước ngực: "Tôi đã nói, tôi sẽ không động vào cô."

Tôi đổ tinh dầu hoa hồng vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng giải thích: "Đúng vậy, nhưng trong hợp đồng cũng không nói tôi không thể chạm vào anh. Từ khi bước vào cửa, anh luôn xoay cổ, vừa rồi khi tôi sấy tóc cho anh, tôi cũng cảm thấy cổ anh vô cùng cứng, nếu ngủ luôn như vậy, ngày mai anh vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi. Trước khi đi ngủ, để tôi giúp anh mát xa cổ vai lưng."

Ánh mắt Trình Dục đầy khiếp sợ, nét mặt thay đổi liên tục.

Cuối cùng, anh lạnh mặt nằm sấp trên giường, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Cô đã qua đào tạo chuyên nghiệp chưa?"

Tôi đặt tay lên vai anh, thành thạo ấn dọc theo xương bả vai, đẩy qua cơ thang của anh.

"Kimochi~" Trình Dục nằm bẹp trên giường, phát ra âm thanh giống như nữ diễn viên AV.

Tôi: "Anh Trình, tốt nhất trong tuần này anh nên dành một buổi sáng đến bệnh viện chụp CT vùng cổ và lưng."

Trình Dục: "Tôi đã đến mức phải chụp CT rồi sao?"

Tôi: "Để sau này tôi tiện cung cấp dịch vụ chăm sóc phù hợp với anh hơn."

Trình Dục: "Cô đã đến mức có thể đọc được CT rồi sao?"

Tôi đưa cánh tay vòng qua cổ anh, mỉm cười: "Đốt sống cổ thứ ba và thứ tư của anh hơi lệch, bây giờ tôi sẽ nắn xương cho anh."

"Cô còn biết nắn xương? Cái này thuộc về hành y trái phép đấy, cô có giấy phép không... Á!"

Tôi dùng sức ngồi lên lưng Trình Dục, đè lưng anh, ghìm cổ anh.

Trước khi anh kịp phản ứng, tôi ghé vào tai anh khẽ nói: "Anh Trình, hôm nay tôi đến công ty của anh kiểm kê tài sản, vui đến mức không thể kìm chế, phải nói rằng, một số tiền lớn như vậy, đủ để khiến người ta đạp lên mọi luật lệ hình sự đấy."

Trình Dục cứng người: "Tiên tử, có gì thì nói từ từ..."

"Ah—" tôi ghé vào tai anh lười biếng nói, "Bỗng nhiên tôi nhớ ra, sổ sách công ty không đầy đủ, anh Trình vẫn chưa đưa tôi tài khoản cá nhân và mật khẩu."

"Tầng hầm có phòng triển lãm, trong bức tường đẩy ra có két sắt chứa sổ đỏ, thẻ ngân hàng, vàng thỏi, mật khẩu ghi trong USB!"

Rắc một tiếng!

Hai tay tôi dùng sức, vặn cổ anh đến một góc kỳ lạ.

Trình Dục bất động.

Tôi cười nhẹ vuốt mái tóc mềm mại trên đầu anh: "Được rồi, mở mắt ra đi."

Trình Dục trong vòng tay tôi lén mở một mắt.

Tôi: "Quay trái quay phải thử xem."

Trình Dục: Tôi không dám động. jpg.

Tôi lấy khăn ra vắt lên vai: "Dịch vụ hôm nay đến đây thôi, cảm ơn sự hợp tác của anh, chúc anh sống vui vẻ."

Rời khỏi phòng Trình Dục, tôi đi thẳng xuống lầu.

Đi ngang qua phòng khách, điện thoại của Trình Dục đang đổ chuông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!