Chương 49: Cố hề hề xin lỗi em

Phải, Cố Hề Hề tôi là đứa hèn mọn.

Từ một khắc chào đời đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ, may mắn không chết, được mẹ nhặt về làm con nuôi, vẫn không chạy khỏi số mệnh bị ba và bà nội chèn ép ức hiếp.

Vốn tưởng rằng khi trưởng thành, tìm được người đàn ông yêu mình thì có thể thoát khỏi vận mệnh này, nhưng lại bị thực tế hung hăng tát vào mặt.

Tôi đáng bị như vậy sao?

Nếu như không có đêm hôm đó, có phải kết cục sẽ không như bây giờ?

Doãn Tư Thần đẩy cửa từng phòng, chỉ còn một cánh cửa vẫn đóng chặt. Anh biết Cố Hề Hề đang ở bên trong, anh biết lúc cô tuyệt vọng khóc, thường là khóc thầm, không một tiếng động mà chỉ im lặng rơi lệ.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Lúc này, bên trong yên lặng không có chút thanh âm, hẳn cô đang tuyệt vọng nhất.

Đáng chết, tại sao vừa nghĩ tới hiện tại cô đang im lặng mà khóc lại cảm thấy rất đau lòng?

Anh sợ đạp cửa sẽ thương tổn tới cô, nguyện ý chờ bên ngoài.

Cố Hề Hề, tôi.. Doãn Tư Thần muốn nói lại thôi, trên thương trường về mặt hùng biện anh chưa bao giờ có đối thủ, giờ đây trong nháy mắt trở nên nghèo từ ngữ, không biết phải nói gì.

Cố Hề Hề nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, vô lực tựa vào vách tường, hoàn toàn im lặng. Vào giờ phút này, cô không muốn gặp bất kì ai, cũng không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào.

Tiểu A từ bên ngoài đi vào, đưa chìa khóa cho Doãn Tư Thần. Anh không nhận chìa khóa, nói với Cố Hề Hề đang tự nhốt mình bên trong:

"Cố Hề Hề, xin lỗi em."

Lời của Doãn Tư Thần vừa thốt ra, tất cả mọi người chung quanh đồng loạt ngẩng đầu trợn to mắt.

Đây là lần đầu tiên tổng giám đốc của họ nói ra ba chữ đó.

Cố Hề Hề ở bên trong nghe từng chữ này rõ ràng.

Xin lỗi? Có ích gì sao? Cô bất quá chỉ là một món quà hèn mọn.

Cố Hề Hề không lên tiếng. Mặc dù cô biết mình giờ như vậy, cũng không thể thay đổi gì, nhưng cô cũng không cách nào vượt qua tư tưởng của mình.

"Cố Hề Hề, em đủ chưa?"

Doãn Tư Thần rốt cuộc hết kiên nhẫn, đưa tay lấy chìa khóa mở cửa.

Khi mở cửa thì câu nói sau của anh, chưa kịp hung hãn nói ra thì đã nuốt vào trong bụng. Anh thấy chuột đồng nhỏ cả người run rẩy rúc trong góc, cứ như vậy mà rơi lệ, ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh.

Chuột đồng nhỏ..

Doãn Tư Thần nhanh chóng bình tĩnh lại, ra lệnh những người khác: Đi ra ngoài!

Dạ, tổng giám đốc. Tiểu A lập tức thi hành lệnh của tổng giám đốc, cho tất cả mọi người ra ngoài.

Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt. Người đàn ông kia gần như vậy, lại xa như thế. Tầm mắt mơ hồ, bất kể chớp mắt bao nhiêu lần vẫn không thể ngăn nước mắt chảy xuống.

"Hề Hề, lại đây, đi cùng tôi."

Doãn Tư Thần cũng không biết bản thân mình có thể nói chuyện ôn nhu như vậy.

Cố Hề Hề mờ mịt nhìn Doãn Tư Thần.

Đi cùng anh? Đi cùng anh là đi đâu? Cô còn có thể đi đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!