Đã không còn lạ gì khi nhìn thấy Dạ Thành Đông ở trong phòng, Bạch Nhã Băng nhìn thấy Dạ Thành Đông mấy ngày nay đã ốm đi rất nhiều, sắc mặt cũng nhợt nhạt hẳn đi, vết thương anh vẫn chưa hồi phục anh lại ăn uống không điều độ nên vết thương lâu lành hơn.
Hạo Tư dẫn Tô Vũ đi đến công viên dạo, ngồi trên băng ghế đá Hạo Tư vui vẻ nói với cô:"Tiểu Vũ! Chúng ta hãy tìm cách tác hợp lão đại của anh với chị Quyên Quyên của em đi."
Tô Vũ quay đầu nhìn anh, nhíu mày rồi lắc đầu lia lịa:" Không! Phải là chị Quyên Quyên với Thương ca mới đúng."
Hạo Tư nhíu mày:"Ý em là Nam Kình Thương?"
Tô Vũ gật đầu, chớp mắt Hạo Tư ngay lập tức phản đối:"Không được! Phải là lão đại của anh với sư phụ."
Hai người bắt đầu trận cãi nhau kịch liệt, Tô Vũ trừng mắt với Hạo Tư:
"Là Thương ca với chị Quyên Quyên, Dạ Thành Đông không xứng."
"Ai nói với em là không xứng hả? Lão đại của anh xứng hơn."
"Nam Kình Thương đó thì có gì tốt có tiền bằng lão đại của anh không?"
"Tất nhiên rồi, ngang ngửa với Dạ Thành Đông đó, vậy lão đại của anh có cơ bụng sáu múi như Thương ca không hả?"
"Dĩ nhiên là có rồi, sáu múi săn chắc, Nam Kình Thương thì làm gì có gương mặt đẹp trai như lão đại của anh."
"Ai nói chứ? Đẹp hơn rất nhiều là đằng khác, lão đại nhà anh chân thối, mặt thối cái gì cũng thối."
"Nam Kình Thương mới là chân thối, mặt thối, cái gì cũng thối."
Tô Vũ không cãi lại Hạo Tư mặt mày tức giận, đỏ ửng chống nạnh mắng:
"Lão đại nhà anh là hoa dã quỳ."
Hạo Tư nhíu nhíu mày, khó hiểu hỏi cô:" Hoa dã quỳ là sao?"
Tô Vũ lập tức đáp trả hùng hổ:"Dã quỳ là quỷ già đó lão đại nhà anh chính là quỷ già, quỷ già xấu xí. Không cãi nhau với anh nữa em đi đây. Hứ!"
Tô Vũ bỏ đi, Hạo Tư cũng giận dỗi bỏ đi hướng ngược lại.
Vậy là suốt mấy ngày liền hai người giận nhau không thèm nhìn mặt nhau, đến bệnh viện hai người chạm mặt nhau trong phòng bệnh, Hạo Tư trợn trừng mắt nhìn Nam Kình Thương tức giận vô cớ mắng anh:"Đồ hoa dã quỳ."
Tô Vũ nghe thế tức giận đỏ mặt, tiến đến Dạ Thành Đông chống nạnh cũng vô cớ mắng anh:"Anh là đồ quỷ già."
Dạ Thành Đông cùng Nam Kình Thương nhìn nhau ánh mắt ngơ ngác, không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn người Hạo Phú cũng nhìn nhau ngơ ngác, Bạch Nhã Băng cùng Clara bật cười, Clara mỉm cười nhìn Tô Vũ hỏi:"Hai người bị làm sao vậy?"
Tô Vũ cùng Hạo Tư lườm nhau rồi quay đi chỗ khác, mỗi người một hướng.
Hạ Tử Quyên bật cười cô đã tỉnh dậy được một lúc chỉ là thấy hai người họ ồn ào, cãi nhau như thế nên cô mới chưa mở mắt, chỉ nghe trò vui thấy cô mỉm cười Dạ Thành Đông đứng dậy chòm về phía cô, vui mừng:" Tử Quyên! Em tỉnh rồi sao?"
Hạ Tử Quyên mở mắt ra miệng vẫn mỉm cười nhìn mọi người, Nam Kình Thương ngay lập tức vội chạy đi gọi bác sĩ, bác sĩ cùng Tiểu Ân đi đến, kiểm tra một lúc bác sĩ mỉm cười nói với mọi người:
"Bác sĩ Hạ đã không sao rồi, sức khỏe đang dần hồi phục mọi người cứ yên tâm."
Mọi người vui mừng, ai đấy đều mỉm cười vui vẻ, Clara lao đến ôm lấy cô mừng rỡ:"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, tớ mừng chết đi được."
Bạch Nhã Băng bật cười, đánh nhẹ lên vai của Clara:"Bây giờ phải gọi cậu ấy là chị."
Hạ Tử Quyên nhướng mày, nghi hoặc hỏi:"Có kết quả rồi sao? Là thật?"
Clara nhướng nhướng mày, phấn khích:"Là thật! Cùng cha đó."
Dạ Thành Đông ngạc nhiên nhìn hai người:"Hai người là chị em với nhau?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!