Chương 23: Hồi nữa đến giờ ăn, cô cứ đem đùi gà của tôi đưa cho anh ấy

Vưu Châu Châu nhắm mắt lại, "A" một tiếng: "Cô cứ tiếp tục quan sát anh ấy và những hành khách còn lại trong khoang đi."

Chỉ trong chốc lát, tiếp viên trưởng Vương lại đến nói: "Anh Lương vừa nhắm mắt được một chút mà đã phải tình dậy rất nhanh. Cô gái ngồi cùng hàng làm rơi kẹp tóc dưới chân nên anh ấy phải nhặt lên trả lại cho cô ta."

Lại là cô ả! Vưu Châu Châu nhíu mày.

"Cô gái ngồi cùng hàng với anh Lương, lúc lấy cục sạc từ trong túi xách ra thì cục sạc rơi xuống cạnh chân anh ấy, nên cô ta nhờ anh Lương nhặt hộ."

"Anh Lương…"

Vưu Châu Châu vừa hừ lạnh vừa cười: "Cô nàng ấy lại làm rơi gì rồi?"

"Bây giờ thì không làm rơi gì nữa, nhưng hành lý của cô ta đặt bên trên chỗ anh Lương nên nhờ anh ấy đứng dậy lấy xuống dùm. Thế là anh Lương lại phải đứng dậy, lấy đồ xuống hộ cô ta."

"Emma Billie." Vưu Châu Châu đọc thẳng họ và tên của vị khách hàng kia: "Đến từ Hà Lan."

Tiếp viên Vương suy nghĩ một chút: "Hình như có một vị khách tên này."

Vưu Châu Châu xụ mặt: "Không phải là hình như, mà đây chính là tên của vị khách hàng đó."

"Trí nhớ của cơ trưởng Vưu thật tốt." Tiếp viên trưởng Vương nói.

Lục Phi và Tần Hãn cười không ngớt. Cô hơi liếc mắt nhìn hai người, sau đó hướng người về phía tiếp viên nói: "Cô đi hỏi anh ấy, có muốn uống nước táo không?"

"Được."

Còn chưa tới thời gian phục vụ đồ ăn và thức uống. Mà nước táo lại là loại nước trái cây mà Vưu Châu Châu thích nhất, mỗi lần bay, phi hành đoàn lúc nào cũng đặc biệt vì cô mà chuẩn bị.

Tiếp viên trưởng Vương vừa đi, buồng lái nhanh chóng truyền đến một tràng cười lớn.

Lục Phi nói: "Cơ trưởng Vưu, tôi cũng muốn một ly nước táo."

Tần Hãn nói: "Có thể cho tôi một ly luôn được không?"

Bên trong khoang máy bay, Lương Tấn đưa hành lý cho vị khách nữ ngồi ở ghế bên cạnh, sau đó bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiếp viên trưởng đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: "Chào anh, anh có muốn một ly nước táo hay không?"

Lương Tấn nghe thấy thế lại mở mắt, nhìn bốn phía. Cũng chưa phải lúc phục vụ bữa ăn trên máy bay. Anh nói: "Không cần, cảm ơn."

Sau khi Vưu Châu Châu nghe lại những gì tiếp viên trưởng kể, đưa mắt nhìn xuống đồng hồ: "Hồi nữa đến giờ ăn, cô cứ đem đùi gà của tôi đưa cho anh ấy."

Đến giờ phục vụ bữa ăn, như đã được dặn dò trước, tiếp viên Vương đã đem phần đùi gà của Vưu Châu Châu đưa cho Lương Tấn.

Cô gái ngồi bên cạnh khi nhìn thấy, mặt nhanh chóng sáng lên, dùng tiếng anh không lưu loát hỏi tiếp viên đưa phần ăn cho Lương Tấn rằng, có còn phần nào giống vậy nữa không, cô ấy cũng muốn.

Tiếp viên chỉ mỉm cười trả lời: "Thật xin lỗi, đùi gà chúng tôi chỉ có duy nhất một phần thôi."

Anh nghi ngờ nhìn vào phần đùi gà trước mặt, nhưng không lên tiếng, im lặng cúi đầu ăn.

"Anh ta có ăn hết cái đùi gà đó không?" Một lúc sau, Vưu Châu Châu hỏi tiếp viên trưởng.

"Đã ăn xong rồi."

Cô cười: "Cô cứ tiếp tục chú ý anh ta."

Máy bay đã tiến vào không phận của Nga, Vưu Châu Châu nói chuyện với nhân viên kiểm soát không lưu, kế tiếp hạ độ cao xuống theo yêu cầu của họ rồi tiếp tục vững vàng lái máy bay.

"Cơ trường, cô đi nghỉ đi." Lục Phi nhắc nhở cô.

Thời gian bay của cơ trưởng không được vượt quá tám giờ, lúc bay đường dài thì bắt buộc phải nghỉ ngơi. Vưu Châu Châu đứng ra khỏi chỗ lái, Lục Phi theo đó mà ngồi lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!