Chương 100: “Đợi anh, anh rất yêu em.”

" Em sẽ nghe anh, ở Bắc Thành chờ anh. Lương Tấn, anh nhất định phải nhanh chóng trở về, bằng không thì một mình em như thế nào đi chúc thọ bà anh được?"

Vưu Châu Châu lo lắng nhíu chặt lông mày, nhưng trong lòng một lòng tin tưởng lời hứa của anh đã nói với cô.

Thật lâu sau, Vưu Châu Châu dời ánh mắt từ  bên ngoài quay lại, nhìn về phía trước mặt màn hình.

Ngồi ở ghế phó lái Tống Thừa Lâm nói:" Cơ trưởng Vưu, tôi vẫn thấy bóng người đấy, cô có thể yên tâm."

Vưu Châu Châu quay đầu lại, một bông hồng xuất hiện trước mặt cô. Cô đưa tay nhận lấy, nhỏ giọng nói "Cảm ơn." Tống Thừa Lâm cười rộ lên " Cô yên tâm đi, cơ phó Lương sẽ trở lại nhanh thôi." Anh ta nói xong, cười ha hả " Chỉ có mỗi lúc này tôi mới dám gọi anh ta là cơ phó, về công ty có cho tôi cũng không dám làm càn như vậy."

Vưu Châu Châu nói " Anh là đội trưởng tổ bay số 5, ở trước mặt boss anh còn thiếu trò làm càn à."

Tống Thừa Lâm nhớ tới bản thân mình dựa vào quan hệ lên làm đội trưởng, lấy việc công làm việc tư lại để cho Lương Tấn làm báo cáo, trên mặt không chút ý tứ mà cười rộ lên.

Vưu Châu Châu nói: " Chỉ có điều, nếu như anh làm tốt cái chức tổ trưởng, anh ấy sẽ không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này đâu."

Tống Thừa Lâm ưỡn ngực: " Cơ trưởng Vưu nói đúng. Từ nay về sau tôi nhất định phải cẩn thận, cố gắng bay cho thật tốt, làm tốt cái chức đội trưởng."

Đúng lúc ấy bên ngoài có tiếng đập cửa. Tống Thừa Lâm dễ dàng mở cửa, thấy Minh Ngọc đứng ngoài cửa.

" Lương Tấn xuống máy bay rồi, không thấy đi lên.": Minh Ngọc lo lắng nhìn Vưu Châu Châu nói. Cô ta sắp xếp chỗ cho các hành khách đăng ký về sau, kiểm tra dây an toàn của hành khách, đem mọi việc sắp xếp xong thì nghe Lục Phi kể anh ta nhìn thấy Lương Tấn xuống máy bay rồi.

Vưu Châu Châu "Ừ" một tiếng.

"Anh ấy xuống làm gì? Tại sao lại không đợi anh ấy lên máy bay rồi hẵng cất cánh?" Minh Ngọc nghi ngờ hỏi.

Vưu Châu Châu nói "Anh ấy xuống dưới là để máy bay có thể an toàn cất cánh."

Minh Ngọc lại càng nghi ngờ, Vưu Châu Châu  không để ý tới phản ứng của cô ta đã quay đầu đi rồi.

Tống Thừa Lâm đúng lúc này mở miệng nói " Cô không phát hiện ra mặt đất đã bị chấn động nhiều lần sao? Cả mặt đất đều rạn nứt rồi. Mà trước khi chúng ta đến đây thì sân bay đã đóng cửa rồi, đài không lưu chỉ có một kiểm soát viên làm việc, đại khái cũng là vì chúng ta đưa khách đến nên mới phải ở lại tăng ca đấy. Nhân viên của đài không lưu vẫn để chúng ta cất cánh, nhưng chỉ có người còn không lên máy bay.

Sau khi mặt đất rung lắc càng nhiều, mọi người đều lên máy bay cả rồi nhưng chúng ta lại không liên lạc được với nhân viên kiểm soát. Nếu như không liên lạc được với họ thì làm sao có thể cất cánh một cách an toàn được cơ chứ, mà trên máy bay lại nhiều người như vậy, không thể tùy tiện quyết định được. Vì vậy tổng giám đốc Lương đã quyết định xuống khỏi  máy bay, đến đài không lưu để ra lệnh cho máy bay cất cánh."

Minh Ngọc mở to hai mắt, Lương Tấn vậy mà đến đài không lưu giúp cho máy bay cất cánh, vậy thì sao anh có thể trở về? Không sao đó chứ?

———————-

Hai tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay nước G. Hàng trăm hành khách được sắp xếp chuyến bay khác trở về Trung Quốc. Vưu Châu Châu cùng với hai mươi nhân viên khác của đội bay vẫn còn nhiệm vụ, bọn họ mở một cuộc họp tại nước G, để bàn cách đưa đoàn đại biểu về lại Bắc Thành.

Khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, Vưu Châu Châu lấy điện thoại gọi cho Lương Tấn, nhưng lại gọi không được. Cô muốn lên mạng kiểm tra tình hình ở sân bay quốc tế H, nhưng lại mất mạng internet, cô đành phải xuống máy bay.

Máy bay hạ cánh, Vưu Châu Châu vừa đi vừa xem điện thoại. Phía trước truyền đến tiếng ồn ào nhưng cô không ngẩng đầu bởi vì điện thoại có mạng rồi, cô nói một câu " Sân bay quốc tế H", điện thoại tự động mở ra một trang web, bắt đầu tìm kiếm.

"Cơ trưởng Vưu, mọi người đang đợi cô."

Vưu Châu Châu nhìn chằm chằm vào điện thoại đợi tìm kiếm tin tức. Đi trước cô vài bước, Tống Thừa Lâm bỗng dừng lại hô lớn với cô, phía trước tiếng ồn ào quả là rất lớn. Cô ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện ra có một vài vị khách chờ đợi máy bay đang tụm lại, xì xào bàn tán.

"Cơ trưởng đến rồi." Trong đám người bỗng có người hô lên, mọi người lập tức nhìn về phía Vưu Châu Châu.

Vưu Châu Châu dừng bước, trên mặt mọi người lộ ra tia cảm kích.

" Cảm ơn cơ trưởng đã đem chúng tôi trở về."

" Cơn động đất ở sân bay H, đã khiến cho nơi đó chịu thiệt hại nặng nề."

" Máy bay đậu ở chỗ đó bị động đất làm hư luôn."

" Chuyện xảy ra trước khi chúng ta cất cánh vài phút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!