Sân bay quốc tế New York.
Một nam, một nữ và một bé trai – ba người đứng chờ tại cửa kiểm tra an ninh, lặng lẽ đếm ngược thời gian.
Thời hạn một tháng đã đến.
Dennis đã tìm được thư ký mới, còn Tô Hi cũng đã sẵn sàng bắt đầu hành trình mới của mình.
"Tiểu Hi, nhớ lời anh nói—L. K luôn mở rộng vòng tay đón em trở lại!"
Dennis ôm cậu bé Nono, nghiêm túc dặn dò. Tô Hi mỉm cười gật đầu, xem như ghi nhớ.
"Xin mời hành khách bay đến thành phố C chuẩn bị lên máy bay."
"Nono, trước khi đi, không hôn tạm biệt chú Dennis một cái sao?
"Dennis chỉ vào má phải, ra vẻ chờ được yêu thương. Nono xoay xoay ngón tay trước ngực, ngẫm nghĩ vài giây rồi nghiêm mặt nói:"Mami bảo, con trai chỉ được hôn mami và vợ tương lai thôi."
Dennis bật cười ha ha, giọng nói lơ lớ tiếng Trung càng làm câu chuyện thêm buồn cười.
"Tiểu Hi à, con em đúng là tiểu bảo bối!"
Tô Hi mím môi cười, vuốt tóc con trai, lòng thầm nghĩ: "Nhóc con này, dạy được rồi đấy!"
"Em đi đây!
"Cô cười tươi như ánh nắng, vẫy tay chào Dennis. Anh gật đầu, mở rộng vòng tay chờ ôm tạm biệt. Tô Hi khẽ lắc đầu từ chối, nhưng bất ngờ, mắt cô ươn ướt. Cô bất chợt nhào tới ôm anh, ghé vào tai anh thì thầm:"Cảm ơn anh, người dẫn đường của em."
Dennis hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười dịu dàng.
"Đi nhanh đi, không thì trễ máy bay."
"Vâng.
"Tô Hi nắm tay con trai, hai mẹ con dần khuất sau dòng người đông đúc trong sân bay. Đứng nhìn theo bóng dáng hai mẹ con, Dennis cười khẽ:"Cố Thám, anh cũng ở thành phố C đấy… thật mong chờ được đối đầu trực diện với anh!
"Sân bay thành phố C. Bầu trời lất phất mưa phùn. Tô Hi cầm ô, tay kéo hai va li. Nono đeo ba lô, ngoan ngoãn đi bên cạnh mẹ. Đột nhiên, trời sấm chớp, gió nổi lên ầm ầm. Từ mưa phùn chuyển thành mưa xối xả. Tô Hi ôm chặt con trai vào lòng, thầm rủa ông trời thật không biết điều. Bíp bíp! Một chiếc Bentley dừng sát lề. Cửa kính xe hạ xuống, một cô gái trẻ đẹp thò đầu ra hỏi:"Cần giúp gì không?"
Có lẽ là mềm lòng, người phụ nữ vốn lạnh lùng này chủ động bảo tài xế dừng xe. Tô Hi liếc nhìn cô gái, lại nhìn con trai đang co ro trong tay, gật đầu đồng ý.
"Cảm ơn chị!
"Ngồi trong xe, Tô Hi ôm con vào lòng, cúi đầu cảm ơn. Cô gái kia chỉ khẽ lắc đầu, quay mặt ra cửa sổ, không nói gì thêm. Tô Hi hơi ngượng ngùng, tự nhủ không nên nghĩ xấu về người đã giúp mình. Dù sao, cô ấy chỉ… quá lạnh lùng mà thôi."Mami, tối nay mình ở đâu?
"Nono dụi dụi trong lòng mẹ, giọng nghẹt mũi vì cảm lạnh. Tô Hi siết chặt vòng tay, quay sang cô gái bên cạnh:"Chị ơi, có thể đưa tôi tới khách sạn gần đây không?"
Cô gái liếc sang nhìn Tô Hi, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt xinh như búp bê của Nono, vẻ lạnh lùng thoáng chùng xuống.
"Tới khách sạn Caesar đi.
"– cô ra lệnh cho tài xế. Xuống xe, Tô Hi chưa kịp cảm ơn thì cửa xe đã đóng"rầm
"lại và chiếc Bentley vụt đi trong mưa. Tô Hi nhếch mép, quay sang con trai nói:"Sau này lớn lên, tìm vợ thì nhớ né loại người lạnh như băng thế này nhé."
"Vâng, mami!
"Nono gật đầu nghiêm túc, thầm ghi nhớ lời mẹ dặn. Khách sạn Caesar."Thưa cô, một đêm 1300 tệ, cộng thêm 1000 tệ đặt cọc."
Nhân viên lễ tân tươi cười. Tô Hi trợn tròn mắt, suýt làm rơi luôn con trai khỏi tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!