Tám giờ hai mươi, vừa dừng xe trước cổng công ty, Tô Hi liền bị cảnh tượng nhốn nháo trước mắt làm cho sững sờ.
Một đám phóng viên vác máy quay, tụm năm tụm ba chặn kín trước cổng trụ sở G. A Quốc tế. Năm sáu vệ sĩ đứng thành hàng chỉnh tề chặn ngang lối vào, không để ai lọt qua. Các phóng viên cầm micro không ngừng đảo mắt nhìn quanh. Tô Hi ngẩn người cả nửa ngày, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Cô vừa mở cửa xe, bước chân xuống thì trong đám phóng viên bỗng có ba bốn nữ phóng viên quay đầu lại nhìn cô đầy nghi hoặc, ánh mắt quét tới quét lui trên gương mặt cô.
Bất ngờ, một giọng nữ sắc nhọn hét to: "Là cô ta!
"Ngay sau đó, toàn bộ đám phóng viên như bừng tỉnh, ồ ạt lao về phía Tô Hi. Xe và người bị vây chặt như nêm. Tô Hi hoàn toàn bối rối, không biết trời trăng mây gì nữa."Tiểu thư, có phải vì cô mà tiên sinh Cố Thám đã huỷ hôn với tiểu thư Thương không?"
"Tiểu thư, những tin tức sáng nay là thật sao? Có phải cô đã chen ngang vào tình cảm giữa tiên sinh Cố Thám và tiểu thư Thương không?"
"Chúng tôi có thể hiểu là… cô là tiểu tam phải không?"
"Nói gì đi chứ!
"… Một loạt câu hỏi sắc bén như mũi dao, từng cái micro dí sát vào miệng cô, tiếng người ồn ào như vỡ chợ, tất cả như muốn dồn ép Tô Hi vào chân tường. Nào là tiểu tam, nào là hủy hôn… Cô đứng sững tại chỗ, như bị sét đánh. Có ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"Tiểu thư không dám mở miệng, chẳng lẽ là vì cảm thấy tội lỗi à?"
Không phải không dám nói, mà là hoàn toàn không biết nói cái gì…
"Dám làm không dám nhận sao?"
Đúng là lòng dạ đàn bà độc ác. Thấy Tô Hi đờ đẫn, các nữ phóng viên càng hung hăng truy vấn. Cô mím môi không nói, thành thật mà nói… Cô thực sự không biết nên phản ứng thế nào.....
Tầng 39 tòa nhà G. A Quốc tế, văn phòng tổng giám đốc.
Cố Thám đứng trước cửa sổ, tay khoanh trước ngực, đôi mắt đen nhánh nheo lại, lạnh lùng nhìn đám đông tụ tập trước cổng công ty. Môi mím chặt, anh hoàn toàn không có ý định ra tay giải cứu cô.
Trên bàn trà phía sau, tờ báo sáng vẫn đặt yên vị.
Tin tức lớn trang nhất chính là bức ảnh chụp trộm: một chiếc xe thể thao màu đen đậu trước một khu chung cư, trong xe, một nam một nữ đối diện nhau, ánh mắt triền miên sâu lắng.
Không ai khác, chính là Cố Thám và Tô Hi.
"Tặc tặc!"
Một người đàn ông mặc sơ mi trắng nhấp một ngụm rượu vang, hương rượu nồng đậm, vị rượu đầy đặn. Anh ta bĩu môi: "Rượu ngon thật đấy!"
Cố Thám quay người, không thèm liếc mắt nhìn hắn, ngồi xuống ghế sofa.
"Cố tam, chỉ riêng văn phòng của cậu mà đã có nhiều rượu ngon thế này, chắc hầm rượu nhà cậu là thiên đường luôn ấy nhỉ? Khi nào mời tôi đến nhà làm khách đi, cho tôi thưởng thức chút mỹ vị trần gian…"
An Hy Diêu vừa xoay ly rượu, vừa cười hề hề.
"Hy Diêu, sáng sớm đến công ty tôi, có chuyện gì?
"Hai tay dài duỗi lười biếng trên thành ghế, Cố Thám vắt chéo chân, thần thái ung dung. An Hy Diêu đặt ly rượu xuống, cầm lấy tờ báo, mắt chăm chú nhìn bức ảnh thật lâu rồi mới hỏi:"Cô ấy chính là Tô Hi?"
Nghe đến cái tên đó, ánh mắt Cố Thám khẽ xao động, rồi lập tức trở lại bình tĩnh: "Ừ."
"Nhìn nghiêng cũng khá đẹp đấy." An Hy Diêu sờ cằm, trong mắt lấp lánh hứng thú – đúng là mỹ nhân!
"Đẹp thì sao, chỉ là bình hoa thôi!"
An Hy Diêu nhướng mày nhìn anh một cái thật sâu, kinh ngạc thốt lên: "Yo! Cố tam thiếu của chúng ta sao nói năng chua chát vậy chứ?
"Hắn vờ bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ. Cố Thám lạnh lùng liếc hắn một cái, chẳng buồn đáp. An Hy Diêu thả tờ báo xuống, vẻ phách lối trên mặt cũng thu lại, thay vào đó là vẻ nghiêm túc lạ thường:"Cố Diệu trở về rồi."
"Tôi biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!