Chương 12: Mười Tỷ

Trong khách sạn.

Tô Hi khoanh tay ngồi trên ghế sofa, khí chất nghiêm nghị như một nữ hoàng. Tiểu bảo bối (Tô Nặc Hiền) thì co vai ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt cực kỳ tủi thân.

"Tô Nặc Hiền, khai thật đi!

"Tô Hi rất hiếm khi gọi cả họ lẫn tên của cậu bé. Mỗi lần gọi như vậy, chắc chắn là có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Tô Nặc Hiền mở chiếc ba lô nhỏ, rút ra một chiếc thẻ ngân hàng màu tím vàng:"Mami, đây là toàn bộ tài sản của bảo bối! Bảo bối xin nộp hết, chỉ mong mami nhẹ tay tha cho con lần này…

"Cậu bé nâng thẻ hai tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và kính cẩn. Liếc thấy thẻ ngân hàng, trong lòng Tô Hi không khỏi chấn động. Chiếc thẻ này cô không hề xa lạ — Dennis cũng có một cái y hệt như vậy."Nói, trong đó còn bao nhiêu tiền?

"Tô Hi vắt chéo chân, dáng vẻ như nữ vương đang thẩm vấn phạm nhân. Tiểu bảo bối giơ hai bàn tay, làm ký hiệu số mười."Mười triệu?

"Trời đất quỷ thần ơi! Tim Tô Hi đập thình thịch không ngừng. Tuy nhiều năm qua cô từng đụng tới những thương vụ hàng trăm triệu, nhưng để sở hữu một con số khủng như vậy với tư cách cá nhân thì đây là lần đầu tiên. Tiểu bảo bối lắc đầu."Không phải? Lẽ nào… là một trăm triệu?

"Cả thế giới trước mắt Tô Hi bỗng chốc trở nên hoang đường, đầu óc cô cũng như đứng hình. Tiểu bảo bối chu môi, vẻ mặt đầy tủi thân:"Mami, bảo bối thật sự vô dụng đến thế sao? Một trăm triệu thôi ạ? Con chỉ đáng giá có vậy à…"

"Đừng nói chuyện úp úp mở mở nữa!"

Tô Hi nhẹ đá vào người cậu bé, hơi thở bắt đầu dồn dập. Cô vớ lấy chai nước suối, tu ừng ực một hơi để trấn tĩnh lại tâm trạng.

"Mười tỷ…"

Đô -la Mỹ.

Phụt!

Một ngụm nước vừa vào miệng chưa kịp nuốt đã phun thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tô Nặc Hiền. Tô Hi há hốc mồm, phản ứng không kịp. Mười tỷ đô

-la Mỹ?!

"Tô Nặc Hiền, cởi quần ra! Hôm nay mẹ nhất định phải xử lý con một trận!"

Tô Hi cảm thấy mình bị lừa dối đến tột độ. Một đứa nhóc con bán hàng online mà kiếm được mười tỷ đô? Đùa cô chắc?

Nghe mẹ nổi giận định ra tay, Tô Nặc Hiền không những không bỏ chạy, mà còn nhào tới gần hơn. Cái đầu nhỏ dựa lên đùi Tô Hi, bắt đầu làm nũng:

"Mami, bảo bối nói thật đó! Con chưa từng lừa mẹ bao giờ mà~ Mẹ nhìn xem, bảo bối đáng yêu thế này, có giống người biết nói dối không?"

Tô Hi nhìn lên trần nhà mà thở dài.

Đứa nhỏ này nhìn thì vô hại, nếu là ngày thường cô chắc chắn sẽ tin ngay. Nhưng hôm nay thì… ai mà dám tin?

"Tô Nặc Hiền! Con dựa vào cái gì bắt mẹ phải tin con?"

Tiểu bảo bối ngồi dậy, dựa vào vai phải Tô Hi, đổi chủ đề:

"Mami, mẹ có biết một người tên Hank ở Nga không?

"Hank? Là đại lão buôn vũ khí khét tiếng trên thế giới, liên tục xuất hiện trên các bản tin quốc tế. Gần đây nhất, ông ta còn đánh bom thủ đô của nước D, khiến cả thế giới khiếp sợ. Người như vậy ai mà không biết?"Mami, Hank chính là đối tác của bảo bối."

Tô Nặc Hiền vừa nói xong đã len lén nhìn phản ứng của Tô Hi. Thực ra, cậu bé đã sớm muốn nói ra chuyện này, nhưng mãi chưa tìm được cơ hội. Hôm nay nhân chuyện vỡ lở, cậu quyết định nói luôn cho rồi.

Cảm giác như trời giáng sấm sét, đầu óc ong ong như bị búa nện — đây chính là tâm trạng của Tô Hi lúc này.

Tô Nặc Hiền là đối tác của Hank…

Tức là đối tác của trùm buôn vũ khí quốc tế…

Vậy thì, Tô Nặc Hiền chẳng phải là…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!