Chương 96: Ngoại truyện: Hiểu chuyện

Biên tập: Ross

Từ sau khi bà cố La Thụy Chi qua đời, Tiểu Quýt vẫn thường xuyên chạy vào phòng cụ. Ban đầu, bé còn hay hỏi: "Bà cố đâu rồi ạ?"

Nhưng rồi dần dần, bé cũng hiểu ra, thì ra "mất" nghĩa là không thể gặp lại nữa. Đêm xuống, bé chui vào trong chăn, lặng lẽ khóc thút thít.

Cô giúp việc lúc đầu tưởng bé đói hay khó chịu trong người, nhưng dỗ thế nào cũng không nín, cuối cùng đành gọi Chúc Tòng Duy và Ôn Trình Lễ tới.

Tối hôm đó, Tiểu Quýt nằm giữa bố mẹ, vừa khóc vừa thút thít nói: "Con không muốn bố mẹ cũng mất đi…"

Chúc Tòng Duy nhẹ nhàng lau nước mắt cho bé, dịu giọng an ủi: "Ai rồi cũng sẽ có ngày ấy thôi con à. Nhưng nếu may mắn, bố mẹ phải mấy chục năm nữa mới rời đi cơ."

Tiểu Quýt chưa hiểu rõ "mấy chục năm" là bao lâu, nhưng bé đã đi học được một thời gian, biết rằng "mấy chục" là con số rất lớn.

"Thật ạ?" Đôi mắt bé long lanh, lông mi vẫn còn vương những giọt nước mắt.

"Thật mà." Chúc Tòng Duy không muốn nói dối trẻ con.

Cô làm nghề lo hậu sự cho người đã khuất, đã chứng kiến biết bao nhiêu chuyện vô thường trên đời. Có người hôm trước vẫn còn cười nói, hôm sau đã ra đi mãi mãi.

Để Tiểu Quýt hiểu về sinh ly tử biệt khi còn bé có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng đúng lúc gặp phải chuyện này, không nhất thiết phải trốn tránh.

Chúc Tòng Duy nhìn về phía Ôn Trình Lễ: "Nếu không tin, con hỏi bố đi."

Ôn Trình Lễ gật đầu: "Mẹ nói đúng đấy."

Anh đưa tay véo nhẹ đôi má phúng phính của con gái: "Nếu một ngày nào đó, bố mẹ không còn ở bên con nữa, con cũng phải sống thật tốt, biết không?"

Tiểu Quýt lại muốn khóc, nghẹn ngào nói: "Nhưng mẹ bảo còn mấy, mấy chục năm nữa cơ mà!"

"Lại khóc nhè rồi." Ôn Trình Lễ thở dài, "Nhưng con quên mẹ nói gì rồi à? Đó là nếu may mắn."

Tiểu Quýt vẫn nấc lên từng chập, "Vậy… vậy nếu không may thì sao ạ?"

"Có thể lắm chứ."

"Không được! Con không cho phép chuyện đó xảy ra!"

"Bố mẹ cũng nghĩ như con mà." Chúc Tòng Duy mỉm cười, ôm bé vào lòng, "Nào, ngoan nào, không được khóc nữa. Bạn con có hay khóc nhè không?"

Tiểu Quýt lập tức ngẩng đầu, hăng hái đáp: "Bọn họ còn khóc ngay ngày đầu tiên đi học đấy! Nhưng con thì không nha, con giỏi lắm!"

Trẻ con rất dễ bị phân tán sự chú ý.

Tối nay lại được ngủ giữa bố mẹ, bé được dỗ dành một lúc là quên ngay chuyện buồn, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, bé đã không còn nhớ gì về nỗi buồn tối qua nữa.

Giữa học kỳ, Tiểu Quýt tạm ngừng đến trường vì có dịch cúm. Những bé chưa bị lây đều được cha mẹ đưa về nhà để tránh dịch.

Ở nhà mãi cũng chán, lại nghe bạn bè kể chuyện đến công ty bố mẹ chơi, bé cũng muốn thử.

Nhưng nhà tang lễ không phải là nơi thích hợp cho trẻ con, thế nên bé chỉ có thể đến công ty của Ôn Trình Lễ.

Đây là lần đầu tiên Ôn Trình Lễ đưa con gái đến tập đoàn. Trước nay, bé chỉ loanh quanh chơi ở Ôn viên, xung quanh lúc nào cũng có người lớn chăm sóc, chẳng ai nghĩ đến chuyện đưa bé ra ngoài.

Bình thường Tiểu Quýt rất ngoan, được thầy cô yêu quý, chỉ là khi ở nhà bé lại hay nghịch ngợm, hiếu động hơn hẳn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!