Biên tập: Ross
Ồ.
Tiểu Quýt rất ngoan, bố nói không được thì chắc chắn là không được. Trong chuyện này, cô bé luôn tin bố mình là người giỏi nhất, nên rất ít khi cãi lại.
Ôn Trình Lễ đặt cuốn vở xuống, dịu dàng hỏi:
"Còn nữa, bố bị đánh hồi nào? Ai đánh?"
Tiểu Quýt đáp ngay:
"Mẹ đánh bố đó, con nhìn thấy hết rồi!"
Hôm đó, cô bé ngủ ngay bên cạnh mẹ, chứng kiến cảnh bố lén thơm mẹ một cái, sau đó mẹ liền giơ tay lên đánh.
…
Ôn Trình Lễ đính chính lại:
"Mẹ không dùng sức, không tính là đánh."
Lúc đó, anh chỉ hôn nhẹ một cái thôi, là Chúc Tòng Duy tưởng có muỗi, vô tình vung tay trúng mặt anh.
Câu này mà để cô giáo đọc được, chắc chắn sẽ hiểu lầm.
Tiểu Quýt lại ồ một tiếng: Thì ra là vậy.
Ôn Trình Lễ xoa nhẹ má con gái:
"Con học ở đâu cái câu thì ra là vậy này?"
Tiểu Quýt không chút do dự: Chú Dung dạy ạ.
Bây giờ Khúc Nhất Mạn đã mang thai sáu tháng, Dung Tiễn luôn mong chờ có một cô con gái, thế nên dạo này thường xuyên đến nhà họ Ôn, cũng hay đưa Tiểu Quýt về nhà chơi.
Nghe nhiều rồi thành quen, cô bé liền học theo câu cửa miệng của chú.
Tiểu Quýt hớn hở nói tiếp:
"Bố ơi, con kể bố nghe nè, chú Dung còn hỏi con có muốn làm con gái của chú ấy không."
Cô bé kiêu ngạo chống nạnh.
"Con nói con mới không thèm!"
Ôn Trình Lễ nhướn mày: Vậy sau đó thì sao?
Sau đó?
Tiểu Quýt chẳng quan tâm, vì cô bé chỉ lo chờ bố khen mình thôi. Cô bé nghiêng đầu nghĩ một lúc:
"Sau đó bị dì Mạn Mạn đánh."
Hóa ra, trong ký ức của cô bé, không chỉ có mình anh là người bị đánh.
Tiểu Quýt kéo kéo tay áo ba:
"Bố ơi, sao bố không khen con?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!