Biên tập: Ross
La Thuỵ Chi nghe vậy cũng không lấy làm lạ:
"Còn chuyện tốt gì nữa? Không phải mau mau được về với vợ yêu của nó à."
Bà có bốn đứa cháu nội, Ôn Trình Quân là trưởng tôn của bà, hôn nhân đầu tiên là liên hôn, hai vợ chồng ở chung tôn trọng nhau như khách cũng có với nhau một cặp sinh đôi, vậy mà không được mấy năm thì ly hôn, vợ trước bây giờ đang chinh chiến trên thương trường.
Bà nghe chính miệng cháu bà nói nhất kiến chung tình với Hạ Quân, La Thuỵ Chi cũng chẳng hơi đâu quan tâm tới đời tư của các cháu, chỉ thấy là đã từng đấy tuổi rồi mà vẫn nhõng nhẽo dính người, thật chả ra thể thống gì.
Ôn Trình Lễ đáp lại một tiếng.
"Chờ anh cả con về, cái nhà này lại náo nhiệt cho mà xem." La Thuỵ Chi nói:
"Lớn bé chung một nhà…"
"Là tứ đại đồng đường thật náo nhiệt đúng không bà" Ôn Trình Lễ cười khẽ.
La Thuỵ Chi lại liếc xéo anh, không quên nhắc lại chuyện cũ:
"Anh chị con làm cái tứ đại đồng đường cho bà rồi, mỗi con là chưa thấy đâu."
Ôn Trình Lễ ngẩng đầu nhìn bà:
"Bà nội, bà có biết nếu bị ép kết hôn nhiều quá sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Vẻ mặt bà cụ đanh lại, nó nói vậy là có ý gì, chẳng nhẽ muốn bỏ nhà ra đi? Càng nghiêm trọng hơn nữa là…tự sát?
Nghĩ đến đây, bà lại hơi hối hận.
Ôn Trình Lễ lập tức gắp món ăn yêu thích vào chén cho bà cụ.
Lão phu nhân?
Dì giúp việc không khỏi quay đầu cười trộm, hai bà cháu này cũng thật là, cứ tranh giành đấu đá mãi.Chúc Tòng Duy và Hạ Quân về tới Ôn Viên đã là 9 giờ.
Lão phu nhân ngủ sớm, cả Ôn Viên đều chìm trong tĩnh lặng, chỉ có vài ngọn đèn sáng, bóng cây khẽ đung đưa trước gió, giống như một bức tranh thuỷ mặc.
Hạ Quân trở về phòng ngủ liền gọi video cho Ôn Trình Quân.
Video vừa được kết nối, bà đã giả vờ buồn bã, tới nỗi Ôn Trình Quân mới thấy đã vội vàng hỏi chuyện gì.
Hạ Quân thương tâm kể:
"Chuyện anh muốn nhận nuôi, còn chưa có mở đầu đã kết thúc, Tử Duy và bà nội nó không chịu."
Ôn Trình Quân: Hả?
Còn có người từ chối nhà họ Ôn.
Đến khi suy nghĩ thông suốt, Ôn Trình Quân cũng hiểu được, họ từ chối mình cũng là vì phẩm giá, thế đạo này kẻ thấy sang bắt quàng làm họ nhiều vô số, nhưng không phải ai cũng ham mê phú quý, nếu không khó mà tránh được phải nghi ngờ mục đích của họ.
"Không chịu thì thôi vậy."
Ông thở dài, an ủi bà xã:
"Dù sao bình thường cũng coi như con đẻ, chứng từ cũng không quý giá bằng cái đó."
Hạ Quân hoài nghi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!