Chương 47: Thuốc mỡ

Biên tập: Ross

1 giờ chiều, cũng là giờ nghỉ trưa của Tập đoàn Ôn Thành.

Không khí trong tòa nhà trở nên yên tĩnh hơn, mọi người đều tự giác hạ giọng.

Ôn Trình Lễ, người đứng đầu tập đoàn, không vào phòng nghỉ mà vẫn ngồi trong văn phòng, thờ ơ lật giở các tập tài liệu.

Khi nhận được tin nhắn trả lời của Chúc Tòng Duy, anh có chút bất ngờ.

Anh biết cô có chút bướng bỉnh, nhất là sau tối qua anh không làm đúng những gì đã hứa. Cô thức dậy chắc chắn sẽ không vui, thậm chí không thèm trả lời anh cũng là điều có thể đoán trước.

Quả nhiên, câu đầu tiên gửi đến đã đầy giọng hờn dỗi.

Thế nhưng, đọc dòng tin ấy, anh lại thấy buồn cười. Thay vì thực sự giận dữ, cô lại trông như đang làm nũng. Cái cách bảo anh đừng quản cô ăn gì hóa ra lại đáng yêu lạ thường.

Ôn Trình Lễ khép tài liệu lại, nghĩ cô tỉnh dậy muộn hơn dự đoán. Nhớ lại những phút bồng bột của đêm qua, anh lập tức nhắn hỏi cô có thấy chỗ nào không thoải mái không.

Nhưng câu trả lời tiếp theo của cô mới thực sự nằm ngoài dự đoán của anh.

Có một khoảnh khắc ngắn, anh nghi ngờ liệu cô có đang cố ý. Nhưng rồi nghĩ lại, anh cảm thấy cô chỉ vì xấu hổ quá mà không kịp phản ứng.

Với đàn ông mà nói, lời phàn nàn ấy chẳng khác nào một kiểu khen thưởng ngầm.

Chúc Tòng Duy sau khi gửi tin nhắn thì nhận ra mình vẫn chưa mặc nội y, có chút ngượng ngùng.

Cô nhanh chóng bước xuống giường, đi thẳng vào phòng thay đồ để chọn quần áo.

Những bộ đồ mặc ở nhà đều rất mềm mại, dù chạm vào làn da bị mài đỏ của cô cũng không gây khó chịu.

Nhưng khi soi gương, cô phát hiện trên cổ và xương quai xanh vẫn còn những vệt đỏ.

Cô nhíu mày, kéo rộng cổ áo, và không ngoài dự đoán, ngay cả trên ngực cũng có dấu vết.

Nhớ lại cảnh anh cúi đầu hôn lên từng tấc da thịt tối qua, cô chỉ muốn bốc khói.

Đúng là đồ bi3n thái mà!

Cố giữ bình tĩnh, Chúc Tòng Duy tìm một chiếc khăn lụa mỏng, thắt nhẹ lên cổ. Cô nhìn lại mình trong gương, thấy không khác gì so với bình thường mới thở phào.

Sau khi rửa mặt xong, cô định cầm điện thoại hỏi chị Chu xem có món gì ăn được. Cô không muốn để người khác mang đồ vào tận phòng, tránh để mọi người đoán ra điều gì.

Vừa mở khóa điện thoại, cô đã nhìn thấy tin nhắn từ mười phút trước.

Ôn Trình Lễ: [Cảm ơn lời khen]

Chúc Tòng Duy: [?]

Cô thấy câu trả lời này thật kỳ quặc.

Cô khen anh lúc nào chứ?

Quay lại đọc kỹ lịch sử trò chuyện, cô đột nhiên hiểu ra cách anh diễn giải.

Lập tức, cô đưa tay lên áp má, hy vọng xoa dịu gương mặt đang nóng bừng.

[Em nói anh bi3n thái, không phải khen cái đó!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!