Chương 27: Phạm lỗi

Biên tập: Ross

Ôn Trình Lễ không thể nói, là cô quá chậm.

Ban đầu anh không định động đậy, tự cho rằng mình có thể kiềm chế.

Kết quả, cô chỉ hôn lên môi anh bên ngoài, nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì khác. Đến cả một nụ hôn lướt qua cũng không phải, đổi lại là ai, cũng sẽ không chịu nổi.

Không biết là cô thật sự không muốn tiến sâu hơn, hay là không biết cách.

Lỗi tại anh. Anh nới lỏng bàn tay, ánh mắt sâu thẳm, thái độ rất tốt,

"Anh lại phạm lỗi nữa rồi."

D ái tai của Chúc Tòng Duy bị lòng bàn tay anh bao lấy, không biết có phải vì nhiệt độ cơ thể anh hay không, cô chỉ cảm thấy ấm áp lạ kỳ.

Hai người vẫn duy trì khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau.

Thấy cô không nói gì, Ôn Trình Lễ vẫn không biểu lộ cảm xúc, giọng nói nhỏ và trầm hơn một chút:

"Trước đây anh không biết hôn lại thoải mái như vậy."

Chúc Tòng Duy muốn nói, chẳng lẽ cô lại biết chắc điều đó sao?

Anh nói thẳng thắn như vậy, ngược lại khiến cô càng thêm lúng túng.

"Lần sau sẽ không thế nữa."

Ôn Trình Lễ nhìn cô vài giây, bàn tay trái đang rảnh rỗi nắm lấy tay cô, đặt lên má mình.

"Lần này anh thực sự không động đậy, mặc em xử trí."

Chúc Tòng Duy không ngờ đến, da anh cứng cáp hơn rất nhiều, dưới lòng bàn tay cô dường như còn cảm nhận được một chút sần sùi từ gốc râu cằm.

Sao lại biến lần sau thành lần này?

Nếu lại giống như vừa rồi, mặc dù cô cũng cảm thấy thoải mái, nhưng luôn có cảm giác như anh đã đạt được ý muốn của mình.

Chúc Tòng Duy không hài lòng chút nào, đầu ngón tay cô véo lấy má anh, như đang đùa nghịch:

"Vậy thế này coi như trả thù rồi đi."

Người đàn ông trong mắt người khác cao cao tại thượng giờ đây bị cô tùy ý nắn b óp khuôn mặt dưới tay mình, dường như còn có chút vui vẻ.

Ôn Trình Lễ thoáng vẻ thất vọng.

Đôi môi cô bị anh m*t đến đỏ ửng, lúc này mở ra, giống như quả anh đào chín mọng mê hoặc lòng người:

"Ôn tiên sinh sẽ không tức giận chứ?"

Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô.

Không đâu.

Ôn Trình Lễ thoát khỏi d*c vọng, giọng nói khôi phục sự trong trẻo, đưa tay chạm vào bàn tay cô vẫn chưa thu lại. Làn da của hai người đều trắng, nhưng một lạnh lẽo, một mềm mại.

Khi anh thong thả mân mê các ngón tay cô, gân xanh trên cánh tay uốn lượn đến mu bàn tay hơi nổi lên, đốt ngón tay rõ ràng từng khớp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!