Biên tập: Ross
Hai từ ngắn gọn ấy rơi xuống từ trên cao, khiến Chúc Tòng Duy ngẩn người.
Hình như trước đây anh chưa từng gọi cô như vậy.
Chúc Tòng Duy nhớ lần trước mình gọi anh là ông xã chỉ để khiến bà anh tin rằng cuộc hôn nhân của họ là vì tình yêu.
Lần này, anh gọi cô là bà xã, cũng với cùng một mục đích.
Nhưng cách anh gọi lại tự nhiên hơn hẳn, như thể họ thực sự là một cặp vợ chồng hạnh phúc, tràn đầy tình cảm.
Tiếng bước chân dừng lại ở cổng trăng khuyết.
Chúc Tòng Duy quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của ba người. Một là người giúp việc, hai người phụ nữ còn lại cô không quen biết, nhưng đoán rằng người đi đầu là mẹ của Ôn Trình Lễ.
Hồi Hạ Quân kết hôn, mẹ của Ôn Trình Lễ không về kịp vì sự cố, chỉ gửi lời chúc qua video, nên họ chưa từng gặp nhau.
Bà tên là Tạ Thiệu, kết hôn qua mai mối nhưng lâu dần nảy sinh tình cảm với chồng. Cuộc sống hôn nhân của họ rất hạnh phúc.
Hiện tại, dù tuổi tác không còn trẻ, bà vẫn giữ gìn sắc vóc cẩn thận, trông trẻ hơn tuổi thật cả chục năm.
Tóc bà được nhuộm đen, uốn xoăn nhẹ nhàng, mặc một chiếc sườn xám dáng rộng thêu hoa tinh xảo. Sự quý phái và sang trọng toát lên từ bà khiến những người xung quanh chỉ như nền phụ họa.
Chỉ khi thấy bà, Chúc Tòng Duy mới thực sự cảm nhận được sự tao nhã của gia đình nhà họ Ôn, từ trên xuống dưới đều có một phong thái rất riêng.
Cô cảm giác bàn tay đặt nơi eo mình lại siết nhẹ.
Ôn Trình Lễ không ôm quá chặt, chỉ khẽ đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, thậm chí vị trí tay cũng vô cùng lịch thiệp.
Anh bình thản lên tiếng:
Mẹ về rồi.
Tạ Thiệu chăm chú quan sát hai người. Ánh mắt bà lướt từ bàn tay anh đang ôm eo cô lên trên, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Chúc Tòng Duy.
Nhờ sự kín đáo của con trai, ngay cả bà cũng chưa từng xem qua ảnh của con dâu. Lúc này mới nhận ra chính là người này.
Một cảm giác vừa bất ngờ cũng vừa hợp lý.
Dẫu sao, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Ôn Trình Lễ nghiêng đầu một chút, giọng nói trầm ấm:
"Chúc Tòng Duy, đây là mẹ chúng ta."
Lần này, anh gọi thẳng tên cô, giọng điệu nhẹ nhàng mà đong đầy.
Anh còn chưa buông tay sao?
Chúc Tòng Duy đứng sát bên anh, mùi hoa quế nồng đậm xâm chiếm hô hấp, khiến đầu óc cô thoáng trị trệ. Thậm chí hương thơm nhẹ trên người anh cũng không phải là ngọai lệ.
Cô cất giọng nhẹ nhàng:
Con chào mẹ ạ.
Chúc Tòng Duy không phải là người hay lãng phí cảm xúc. Nếu người khác không đối xử tốt với cô, cô cũng chẳng bao giờ cố làm hài lòng họ, kể cả đó là mẹ của Ôn Trình Lễ.
Từ nhỏ, hình bóng người mẹ đã rời xa cô, nên cô chẳng ôm nhiều mong chờ. Cái ít ỏi còn lại, cô gửi gắm cho Hạ Quân. Nếu mẹ anh và cô có thể tôn trọng nhau, cô sẽ không ngại gọi bà một tiếng mẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!