Biên tập: Ross
Thực ra, trước khi Chúc Tòng Duy mở lời, Ôn Trình Lễ chưa từng nghĩ đến việc tiến triển nhanh như vậy.
Cô chỉ vừa hơn hai mươi tuổi, mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, nhỏ hơn anh sáu tuổi. Bạn bè của cô hầu hết là nữ, môi trường sống đơn giản, chưa từng yêu đương.
Nhưng anh thì khác.
Anh lớn tuổi hơn, trải nghiệm phong phú, dù chưa từng có mối quan hệ nam nữ nào, nhưng vẫn hiểu rõ bản chất của chúng.
Mỗi lần nhìn vào đôi mắt của cô, anh đều thấy sự thuần khiết và trong trẻo. Ngay cả đề nghị tối nay của cô cũng xuất phát từ lợi ích chung, không chút tư đồ cá nhân.
Chính vì thế, câu hỏi của anh lại làm mình trông như người có ý đồ không trong sáng.
Chúc Tòng Duy bị câu hỏi của anh làm cho sững lại.
Điều khiến cô nhớ nhất buổi chiều chính là chuyện anh nói sẽ hôn cô… Dù sau đó cô đã sửa thành hôn má trước.
Nghe câu hỏi này, rõ ràng anh không có gì sai, nhưng cô vẫn bất giác nghĩ đến chuyện kia. Không lẽ là cố ý?
Khoảng cách quá gần, đến mức giọng cô cũng hạ thấp:
Nắm tay?
Được.
Anh đáp nhanh gọn, khiến Chúc Tòng Duy thở phào. Nhìn thấy phản ứng đó, Ôn Trình Lễ cảm thấy hơi buồn cười.
Ăn xong rồi tính.
Anh nhắc.
Món ăn được dọn lên. Đầu bếp của nhà hàng này rất tài giỏi, vì thế nơi này mới được biết đến trong giới của Ôn Trình Lễ.
"Nhà hàng này là do Kinh Niên giới thiệu."
Anh dừng một chút, rồi nói thêm,
"Thẩm Kinh Niên, sau này có lẽ sẽ gọi em là mợ út."
Mợ út?
Từ này từ miệng anh nói ra nghe thật kỳ lạ.
Chúc Tòng Duy hỏi vu vơ:
"Anh còn có cháu ngoại? Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?"
Ôn Trình Lễ thấy cô thích ăn tôm nõn, liền đổi món sang trước mặt cô, trả lời thoải mái:
"Lớn hơn tôi vài tháng."
…
Chúc Tòng Duy bị sặc. Anh đưa ly trà đến bên môi cô.
Cô uống vài ngụm, tạm thời không để ý đến động tác của anh, chỉ tập trung nuốt xuống.
Từ nhỏ, mặc dù gia cảnh khác nhau, nhưng bà nội đã dạy cô rất cẩn thận: ngay cả khi uống nước cũng phải chậm rãi, không vội vàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!