Trong buổi đấu giá, chỗ ngồi của Lâm Yên ở ngay cạnh Doãn Huyền.
Có người mặc sườn xám toát lên vẻ dịu dàng đoan trang, cũng có người mang đầy vẻ quyến rũ tr*n tr**. Doãn Huyền thuộc kiểu thứ hai.
Phụ nữ thành thục đầy phong tình giống như một bản nhạc cũ, vừa kinh điển vừa thấm đượm dư vị. Đó không còn là sự mới lạ của bản năng con người, mà là câu chuyện xưa cũ được ngân nga mãi không thôi.
Doãn Huyền đưa cho cô một viên kẹo, không rõ là vị gì.
"Cô nếm thử đi. Đang livestream không được hút thuốc, ngứa miệng quá." Doãn Huyền nói.
Lâm Yên bóc vỏ, bỏ vào miệng, vị sữa nồng đậm tan ra.
"Không giống khẩu vị cô sẽ thích."
Doãn Huyền bật cười, "Nhưng anh ấy thích. Lúc hôn anh ta, tôi hay ăn kẹo sữa rồi mới đưa qua. Có người đàn ông nào thích mùi thuốc lá trên người phụ nữ chứ?"
Một câu nói, rõ ràng là cao thủ tình trường.
Lâm Yên không hiểu, hỏi: "Vậy sao không gả cho anh ta?"
Doãn Huyền hỏi lại: "Cô có vui không, cô đã có được chưa?"
"Còn phải xem mình muốn gì." Lâm Yên giơ bảng, "Hai trăm ngàn."
Tiếng búa vang lên, hai trăm ngàn giao dịch thành công. Số tiền này cuối cùng sẽ được quyên góp cho tổ chức từ thiện.
Ngôi sao đi thảm đỏ để tạo nhiệt cho sự kiện, rồi lại bỏ tiền làm từ thiện. Đôi bên đều có lợi, nhưng với Lâm Yên, chuyện quyên góp là thật tâm.
Doãn Huyền nhẹ nhàng vỗ tay chúc mừng, "Tôi với cô không giống nhau."
Lâm Yên tiếp lời, "Tôi còn hợp đồng quyền lợi. Tôi không muốn là người đầu tiên phá vỡ, quá thiệt thòi."
Doãn Huyền chống cằm, giọng uể oải, "Tôi chưa từng muốn làm Mẫn phu nhân, nhưng bên anh ta nghĩ thế nào thì tôi không biết."
Lâm Yên quay đầu, "Cô rõ ràng yêu anh ta."
Doãn Huyền không phủ nhận, nhưng cũng không lên tiếng.
Ánh mắt giao nhau. Đôi mắt Lâm Yên như ẩn chứa nước và nét quyến rũ, thần thái và cảm xúc lại vô cùng kiên định. Doãn Huyền cảm thấy người phụ nữ này không hề yếu đuối như trên mạng đồn thổi là kiểu công chúa mắc bệnh tiểu thư. Một tiểu thư được nuôi dạy từ gia tộc lớn, sao có thể đơn giản được.
Nhà họ Lâm từng sụp đổ, sau khi liên hôn với nhà họ Mẫn mới dần vực dậy.
Người nhà họ Mẫn nhất định muốn Lâm Yên gả vào.
Lúc đó, người nắm quyền ở nhà họ Mẫn đã là Mẫn Hành Châu, ai có thể ép được anh ta. Vậy mà vẫn không chịu đi đăng ký kết hôn.
Chuyện không muốn làm, ai ép cũng vô ích.
Ngay cả ông cụ nhà họ Mẫn cũng thể hiện thái độ cứng rắn, quyết tâm ép buộc.
Nhưng làm sao cứng rắn hơn được Mẫn Hành Châu.
Lâm Yên chỉ là người được anh ta chọn lọc giữ lại, làm bạn đồng hành ngắn hạn.
Không hề có tình yêu.
…
Mùa mưa cứ dai dẳng không dứt, tâm trạng của Lâm Yên cũng âm u ẩm ướt theo. Những vũng nước đọng lại như đè nặng lên lòng ngực, không có ánh nắng, chẳng thể thoát ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!