Những lúc Mẫn Hành Châu không ở nhà, Lâm Yên đến cả trong mơ cũng là hình bóng anh.
Tỉnh dậy rồi chỉ còn lại căn phòng trống trải, chẳng thể nào ngủ lại được.
Một đêm mất ngủ khiến cả người cô bải hoải.
Cô bước xuống cầu thang, đầu óc lơ mơ như đi trong sương mù.
"Phu nhân?" Người giúp việc chào cô dưới tầng.
Lâm Yên thấy bụng đói, liền nhờ người giúp việc nấu một bát mì.
Cô thuộc dạng ăn bao nhiêu cũng không béo, biết cô thích hải sản nên dì giúp việc nấu món ấy.
Đang ăn ngon lành thì nghe thấy tiếng bước chân.
Người giúp việc đã nhanh chân đi mở cửa.
"Chào Mẫn tiên sinh."
Lâm Yên ngoái đầu nhìn, nghe anh hỏi:
"Ngon không?"
Cô ôm bát mì ngẩng đầu:
"Anh muốn ăn không? Em bảo dì Trương nấu thêm cho anh một bát."
Mẫn Hành Châu liếc cô, chiếc bát sứ trắng đặt trước ngực cô, kích cỡ chẳng khác nhau là mấy—thậm chí còn nhỏ hơn ngực cô.
Anh thản nhiên buông một câu:
"Em cũng khá phát triển đấy."
Lâm Yên ngẩn người:
"Gì cơ?"
Anh nghiêng người bước lên lầu, ngậm một điếu thuốc giữa môi, chẳng buồn trả lời.
Mà thật ra, với Mẫn Hành Châu, chuyện như vậy lướt qua là xong.
Đời anh gặp qua bao nhiêu phụ nữ, chút thủ đoạn của Lâm Yên chẳng đủ khiến anh vướng bận.
"Phu nhân còn ăn không ạ?" Người giúp việc hỏi.
"Ăn, dì nấu thêm một bát nữa."
Mẫn Hành Châu là kiểu đàn ông khó chiều, nhất là trong chuyện tình cảm—lúc nào cũng tỉnh táo, lý trí.
Đừng nghĩ chỉ có đàn ông mới có h*m m**n chinh phục, phụ nữ cũng có.
Lâm Yên cứ ngồi dưới nhà, ăn từng sợi mì, tự mình gặm nhấm cảm giác đó.
Lúc ấy điện thoại sáng lên.
Mẫn Hành Châu: [Lên đây.]
Lâm Yên trả lời: [Em đang ăn mì mà.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!