Một tiếng "á!" vang lên, Lâm Yên quay đầu theo phản xạ, thấy một cô gái xinh đẹp vì trẹo giày cao gót suýt ngã vào lòng Mẫn Hành Châu, ly rượu trên tay cũng văng cả lên người anh ta.
Lâm Yên nhận ra cô gái ấy là tiểu thư nhà họ Phương, người từng theo đuổi Mẫn Hành Châu.
Chỉ là khi ấy, Mẫn Hành Châu đang chìm trong mối quan hệ mập mờ phức tạp với Doãn Huyền, còn tiểu thư họ Phương thì liên tục bị lép vế trước Doãn Huyền.
Dù Doãn Huyền có vô lý đến đâu, Mẫn Hành Châu vẫn chiều chuộng cô ấy hết mực.
Nghe đâu, khoảng thời gian đó chẳng khác gì cốt truyện trong phim thần tượng: tổng tài sủng nữ chính, còn tiểu thư nhà họ Phương chẳng khác gì "nữ phụ độc ác" – xuất thân tốt, nhưng lại là vai phản diện.
Đáng tiếc là, kết cục lại là Mẫn Hành Châu bị Doãn Huyền đá.
Thế mà Doãn Huyền vẫn không chịu dừng lại. Cô ta còn lôi chuyện tiểu thư Phương làm giả bằng cấp ra uy *****, cảnh cáo không được lại gần Mẫn Hành Châu nữa. Đã chia tay rồi còn muốn độc chiếm đến thế.
Doãn Huyền đúng là kiểu phụ nữ kỳ lạ. Nếu Mẫn Hành Châu thật sự muốn cưới cô ta, thì dù cả nhà họ Mẫn phản đối, cũng chẳng ai cản được. Vậy nên lý do chia tay chắc chắn không phải vì chênh lệch gia thế.
Trên cầu thang, Lâm Yên gặp Mẫn Hành Châu. Anh đang đi lên, cô thì đi xuống. Sau lưng anh có một vệ sĩ xách theo túi đồ.
Quả không hổ danh từng là "thái tử gia" của cảng thành.
Lâm Yên dừng lại, tựa tay lên lan can, khẽ nói:
" Cô gái tốt như vậy, cũng phải ngã vào tay anh."
Mẫn Hành Châu liếc mắt qua:
"Ai cơ?"
"Phương Đồng."
Cô tiếp lời, hỏi thêm một câu:
"Từng rung động chưa?"
Giọng anh nhàn nhạt:
"Em thấy sao?"
Vậy là không. Dù Phương Đồng xinh đẹp, nhưng vẫn kém Doãn Huyền mấy bậc.
Tất nhiên, đàn ông không chỉ thích đẹp mà còn thích cảm giác chinh phục. Nhất là người như Mẫn Hành Châu, những thứ quá dễ có được, trong mắt anh lại trở nên rẻ mạt.
"Chồng có quá nhiều tình sử thì phải làm sao?"
Mẫn Hành Châu một tay cài lại khuy áo vest, đi lướt qua người cô, khẽ cười:
"Giúp tôi thay áo đi, Mẫn phu nhân."
Lâm Yên không đi. Cô không muốn nhìn thấy cảnh anh *****, dễ nghiện lắm. Vén lọn tóc lên tai, cô tiếp tục xuống cầu thang. Vừa đi được vài bước đã thấy bà cụ nhà họ Mẫn chống gậy đứng đó.
" Bà nội."
Cô lễ phép chào.
Bà cụ giơ tay ý bảo cô quay lên, cười hiền hậu:
"Áo sơ mi nó ướt rồi đấy."
Chẳng biết bà cụ có đang hiểu lầm, nghĩ Mẫn Hành Châu rất mong cô giúp anh thay đồ để có cơ hội ở riêng hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!