Lúc ấy, trời lác đác mưa phùn, có nhân viên phục vụ cầm dù bước đến:
"Mẫn phu nhân, đã đến giờ về nhà rồi ạ."
Rõ ràng là Mẫn Hành Châu nhờ người truyền lời. Lâm Yên khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn phải tạm biệt Dịch Uyển Uyển.
Con đường nhỏ quanh co, hẹp và ngoằn ngoèo. Trời tối đen, không nhìn rõ người đi đối diện là ai.
"Cô Lâm, rảnh thì ghé chơi."
Giọng đàn ông vang lên trầm ấm giữa cơn mưa, tựa như có âm trầm trong chất giọng vốn đã dày.
Lâm Yên ngẩng đầu, mơ hồ thấy gọng kính phản chiếu ánh sáng vàng nhàn nhạt từ xa:
"Cảm ơn anh đã tặng vé."
Dịch Lợi Khuynh đáp:
"Không cần cảm ơn tôi. Chỉ cần chồng em gọi một cú điện thoại, em vẫn sẽ được vào."
Lâm Yên không phản bác, chỉ khẽ nói:
"Dù vậy, tôi vẫn muốn cảm ơn anh."
Dịch Lợi Khuynh ung dung tháo găng tay đưa cho trợ lý, sau đó từ trong túi lấy ra cả xấp vé, thái độ bình thản như đang lôi giấy lộn ra:
"Tôi còn nhiều lắm."
Cứ như đang rút giấy vụn vậy, Lâm Yên bật cười, đưa tay chống trán.
"Buồn cười lắm sao?"
Lâm Yên hé hai ngón tay ra, để lộ đôi mắt, thấy anh cầm chiếc ô mà trợ lý đưa, nghiêng về phía cô. Anh cúi đầu cười, rõ ràng ngũ quan rất hòa nhã, nhưng cô lại cảm thấy không hợp.
Nụ cười đó… không mang điềm lành.
"Lần sau đừng tặng hoa hồng nữa."
Dịch Lợi Khuynh cong môi:
"Chờ em ly hôn rồi tôi tặng tiếp."
Lâm Yên coi như anh chỉ đang đùa, vẫy tay chào rồi lách người bước qua anh, rời đi.
Dịch Lợi Khuynh đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, đến khi trợ lý lên tiếng:
"Anh Khuynh, mưa to rồi."
Anh khịt mũi, khẽ nói:
"Mùi nước hoa của cô ấy, thật dễ chịu."
Mùi gỗ đàn hương sữa pha với vải thiều.
…
Bên kia, Dịch Uyển Uyển và Tạ An đã ngồi xuống bậc đá, cùng nhìn về phía xa:
"Cô ấy vẫn chưa ly hôn, bây giờ ra tay thì sao được. Khó khăn lắm mới dụ được đến đây, vậy mà Mẫn Hành Châu cũng có mặt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!