Chương 42: Không Làm Phiền

Đầu dây bên kia, giọng anh trầm thấp:

"Có làm phiền em không? Uyển Uyển có chút chuyện muốn hỏi ý kiến anh… mà anh thật sự không biết chọn sao cho ổn."

Lâm Yên nhỏ giọng đáp:

"Không phiền, anh nói đi."

Dịch Lợi Khuynh:

"Em xem ảnh nhé, cô ấy nhờ anh chọn túi, mà anh nhìn mãi vẫn không quyết được."

Lâm Yên mở tin nhắn, lướt qua vài tấm hình. Sau cùng, cô lên tiếng:

"Màu vàng tươi tắn, hợp với cô ấy đấy."

Dịch Lợi Khuynh hình như đang trả lời tin nhắn. Khi cô định chào để dừng cuộc gọi, thì giọng anh lại vang lên:

"Em nhận được hoa chưa?"

Lâm Yên gật đầu:

"Rồi ạ. Cảm ơn, nhưng em không thích hoa hồng… hơi lãng phí rồi."

Anh cười khẽ, giọng vẫn nhỏ nhẹ:

"Anh biết. Không có ý gì khác đâu."

Lâm Yên cũng cười:

"Là em nghĩ nhiều rồi."

Dịch Lợi Khuynh cười nhẹ:

"Em nghĩ nhiều cũng không sao."

Lâm Yên nhẹ giọng:

"Không phải ý đó… Em đi nghỉ trước đây nhé."

"Ừ." – Anh như đang uống rượu, từ cổ họng truyền đến âm thanh nuốt xuống rất khẽ.

"Phòng bên đang xem đá bóng, buồn chán quá nên anh cũng mua một vé cược chơi chơi."

Lâm Yên đáp:

"Vậy anh xem đi, lần sau Uyển Uyển phân vân, cứ chọn màu vàng là đúng rồi."

Ngay lúc đó, người nằm bên cạnh cô vươn tay, giật lấy điện thoại, trầm giọng nói vào máy:

"Có việc gì tìm vợ tôi à?"

Lâm Yên tim đập thót một nhịp, vội vàng lấy lại điện thoại, cúp máy, giả vờ như không có chuyện gì, nằm xuống tiếp, che giấu mọi thứ. Thật ra cô đang định nhắn lại vấn đề của Uyển Uyển—cô ấy là Thiên Bình, chọn cái gì cũng phân vân.

Mẫn Hành Châu liếc cô một cái, đứng dậy mặc quần áo, ném áo sơ mi cho cô, lạnh lùng nói:

"Dậy đi, Lâm Yên."

Cô không nhúc nhích, hỏi ngược lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!