Chương 35: Vui Lòng

Ông cụ ngồi xuống bên cạnh Mẫn Hành Châu:

"Nếu cháu chịu thật lòng đối xử tốt với con bé, thì nó đã không chạy mất. Ai nhìn vào cũng thấy trong lòng nó có cháu. Sao cháu không thử sống tử tế với nó một lần? Nó một mình quay phim ngoài kia, đến lễ Tết cũng không nói được câu nào với cháu."

"Cô ấy… không quan trọng đến thế."

Mẫn Hành Châu nói xong, cầm chìa khóa xe rời đi, suốt cả quá trình không một lần liếc nhìn sang bên trái—nơi những cuộc trò chuyện, ánh mắt, và không khí gia đình vẫn rộn ràng như mọi năm. Nhưng anh thì không, vẫn là gương mặt bình lặng, chẳng hề gợn sóng cảm xúc.

Thật ra Mẫn Hành Châu chẳng có nhiều thời gian cho chuyện tình cảm. Ở vị trí của anh, những hợp đồng cần xử lý, lợi ích cần cân đo, đủ để vắt kiệt một ngày. Phụ nữ? Chẳng đáng để chiếm một phần nhỏ trong tính toán của anh.

Anh không ăn tối, áo khoác vest vắt trên cánh tay, bước ra ngoài khi trời đang mưa phùn. Vệ sĩ cầm ô đi theo che cho anh.

"Chờ tôi với, Hành Châu!" – Tần Đào quấn chặt áo khoác chạy trong mưa, vừa kịp trốn dưới ô của cậu ấm thì đã bị ánh mắt sâu thẳm của người bên cạnh khiến chột dạ, phải khựng lại.

Tần Đào ngửi ngửi mùi rượu trên người mình, uất ức lầu bầu:

"Tôi chỉ uống có hai ly thôi, đâu đến nỗi nồng nặc."

Mẫn Hành Châu không đáp, vừa đến bên cạnh xe thì dưới gốc cây bỗng vang lên một giọng nữ—

"Mẫn Hành Châu."

Gọi to, kiên quyết như ra lệnh. Không hề có sự mềm mại, quyến rũ như giọng Lâm Yên.

Anh dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Doãn Huyền đứng trong mưa, trên người mặc sườn xám đã ướt sũng, vừa thê thảm vừa đẹp mê hồn. Khóe môi thâm tím rỉ máu, cổ lộ ra đầy vết thương, nhưng ánh mắt thì lại quật cường như một bông anh túc độc nở rộ giữa tàn tích.

Mẫn Hành Châu nhíu mày:

"Anh trai em lại đòi tiền?"

Vệ sĩ nhận ra cô, tự động đi đến che ô cho cô. Trong làn mưa, Doãn Huyền ngẩng đầu lau máu, mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào anh:

"Không liên quan đến anh."

"Không liên quan?" – Anh nhìn xuống cô – "Vậy em đến trước cửa nhà tôi làm gì?"

Trước mặt Mẫn Hành Châu, Doãn Huyền lúc nào cũng biết cách chiếm thế thượng phong trong lời nói:

"Anh ly hôn chưa?"

Giọng Mẫn Hành Châu rất bình thản, không rõ cảm xúc:

"Chưa."

Chưa?

Doãn Huyền bước lên đối mặt, truy hỏi:

"Tại sao?"

"Thỏa thuận liên quan quá nhiều, cần thời gian."

Doãn Huyền nhếch môi cười khẩy:

"Anh đang giả vờ hồ đồ với em sao? Mẫn Hành Châu mà lại cần thời gian? Hay là… anh không nỡ rời bỏ người phụ nữ đó?"

Anh vẫn giữ nguyên thái độ điềm đạm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!