Nước tràn vào mũi miệng, dữ dội và buốt lạnh. Cô phải trải qua cảm giác ấy, mới có thể ngoi lên mặt nước, rời xa Mẫn Hành Châu. Dựa vào khối tài sản cha để lại, nghiêm túc diễn xuất, kiếm tiền – cả đời này, thật ra vẫn có thể sống một cuộc sống bình lặng, an yên.
Ít nhất hiện tại, Lâm Yên cảm thấy lựa chọn như vậy là đơn giản nhất. Nhưng cô cam tâm sao? Lâm Yên không cam tâm.
Cô gọi điện về nhà họ Lâm: "Ông ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ riêng nói: "Đại tiểu thư, mong cô chuẩn bị tâm lý… bây giờ chỉ có thể dùng thuốc duy trì hơi thở."
Lâm Yên cúp máy, lướt điện thoại xem tình hình đoàn phim. Tuyết lớn ở Hoành Thành khiến việc quay phim bị hoãn. Cô thậm chí còn ghé qua siêu thoại của mình một vòng.
Ban đầu, là vì đam mê diễn xuất. Khi ấy cảm thấy chuyện kiếm tiền chẳng liên quan gì đến mình, có thể học Kinh kịch từ nhỏ mà không bị ép học tài chính. Chưa tốt nghiệp đại học đã vào giới giải trí. Giờ nhìn mấy fan ít ỏi của mình ríu rít khen ngợi linh tinh trong siêu thoại, thấy cũng buồn cười. Nhưng ngẫm lại mới hiểu, cả nhà họ Lâm từ lâu đã hài lòng với lựa chọn này của cô, sớm muộn gì cũng gả đi liên hôn.
Cô là con gái duy nhất của Lâm Văn Kỳ, mà ông ấy cũng không muốn cô dính vào thương trường. Dù sao, trong mắt mọi người, cô vốn dĩ không phù hợp.
Cô đến cả giới giải trí còn không phù hợp. Hợp đồng đại diện bị hủy, công ty cũ chê bai, ngay cả fan khi thấy tên cô lên hot search cũng sợ hãi, không dám nhấn vào xem. Chỉ có phim cô đóng là còn xem được.
Trời vừa sáng, Lâm Yên ăn sáng cùng hai ông bà lão rồi tạm biệt ra về.
Cụ Mẫn nhìn quản gia bưng đi ly sữa để qua đêm, nhíu mày: "Không uống à?"
Quản gia lắc đầu.
Cụ Mẫn chống gậy, nhìn con cá sấu Thái trong hồ: "Hèn gì Hành Châu đi sớm vậy tối qua."
Một lúc sau, cụ hỏi quản gia: "Tra chưa, nó đi đâu?"
Quản gia đáp: "Đến hội sở tư nhân uống rượu."
Cụ Mẫn khó hiểu: "Không về Đàn Viên?"
Quản gia nói: "Không ạ, mấy lần trước cậu ấy đều ở phòng nghỉ hoặc thuê phòng tổng thống khách sạn."
Cụ Mẫn lạnh giọng: "Cứ như kẻ lang bạt không nhà để về."
Quản gia tiếp lời: "Cậu ấy thỉnh thoảng cùng cậu Tần và mấy người bạn chơi ở hội sở tới sáng."
Cụ Mẫn chợt hỏi: "Có phụ nữ không?"
Quản gia lắc đầu: "Không rõ."
Cụ Mẫn nhíu mày lo lắng, nhà họ Mẫn mấy đời này ai cũng cố chấp, đã nhận định người hay chuyện gì rồi thì khó mà thay đổi, bất chấp đúng sai.
Ông gọi điện cho một người bạn: "Giúp tôi thu hồi căn nhà ở Đàn Viên của Hành Châu xem sao."
Bên kia đáp: "Xin lỗi ông, căn đó đứng tên Mẫn tổng, chúng tôi thực sự không xử lý được."
Cụ Mẫn ra lệnh: "Giúp tôi hẹn gặp Doãn Huyền."
Hôm đó, họ gặp nhau trong xe riêng. Doãn Huyền rất dứt khoát. Cụ Mẫn hỏi cô: "Cô ra giá đi, rời khỏi Cảng Thành vĩnh viễn, đừng dây dưa với nó nữa."
Doãn Huyền vuốt lọn tóc xoăn: "Đưa chi phiếu à? Muốn diễn phim thần tượng với tôi sao? Tôi chỉ cần Mẫn Hành Châu."
Cụ Mẫn bật cười khẩy: "Thế cô bỏ đi khi trước làm gì?"
Doãn Huyền tô lại son trước gương: "Người yêu cãi nhau không bình thường à? Không làm vậy anh ta có nhớ đến tôi? Các người họ Mẫn ai cũng cần được dạy dỗ, có quyền thế quá rồi sinh ra trống rỗng."
Cuộc đàm phán không thành. Một người phụ nữ khiến Hành Châu cam tâm ở lại bên cạnh, thật sự không đơn giản. Mục đích rõ ràng, thủ đoạn có đủ. Đến lúc này, có trao cho cô vị trí Mẫn phu nhân, cô còn chẳng thèm liếc mắt. Cô chỉ muốn người.
Ngay lúc đó, Lâm Yên và Liêu Vị Chi đang bàn chuyện tài nguyên thì chạm mặt Doãn Huyền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!