Lâm Yên tiếp tục nói:
"Anh nghĩ kỹ đi. Nếu anh bao che cho người đàn ông đó phạm pháp, anh cũng không thoát được."
Tên nghiện cờ bạc nghiến răng:
"Cô không có bằng chứng."
Lâm Yên cúi đầu hỏi:
"Anh biết nhà họ Liêu ở Cảng Thành chứ?"
Gã gắt:
"Biết thì sao?"
"Ba ngày."
Lâm Yên đưa cho hắn một dãy số, "Chỉ cần anh đồng ý làm xét nghiệm ADN, chỉ mặt gọi tên Chu Khải Dương, nhà họ Liêu sẽ không bạc đãi anh."
Tên nghiện cờ bạc không chịu khuất phục:
"Đó là con tôi, cô muốn tôi chỉ ai?"
Lâm Yên ôm lấy Liêu Vị Chi, quay người rời đi. Cô đã nói hết lời, lựa chọn thế nào – để hắn tự quyết.
Đợi sau khi Lâm Yên rời đi.
Một vệ sĩ đè hắn lên tường, giọng dữ tợn:
"Sếp tôi bảo anh nghe điện thoại."
Gã đâu biết đầu dây bên kia là ai, hừ cười:
"Ai thế? Người phụ nữ ban nãy à? Cũng xinh thật."
Giọng đàn ông truyền đến, trầm thấp lạnh băng:
"Anh muốn động vào vợ tôi? Hửm?"
Chữ "hửm" cuối cùng rơi xuống như nhấn chìm cả không khí, nặng nề mà chết chóc.
Thiên chi kiêu tử của Cảng Thành, chơi trò gì cũng dứt khoát tàn nhẫn.
Tên nghiện không đứng vững được nữa, cau mày:
"Anh… anh là ai?"
Đối phương vẫn ngậm điếu thuốc, rất lâu sau mới phẩy tàn:
"Mẫn Hành Châu."
Ba chữ ấy… như trời giáng.
Tên nghiện không tin nổi:
"Chém gió ai vậy? Tao sao có thể nhận được điện thoại của hắn…"
Chỉ nghe hai chữ nhàn nhạt từ đầu bên kia:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!