Chương 22: Giở chiêu

Lâm Yên mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Đây không phải xe của cô – là mượn xe của Mẫn Hành Châu.

"Xem ra đàn ông ai cũng thích kiểu lẳng lơ." Chu phu nhân ngồi ghế phụ, giọng mang chút áy náy: "Nhưng mà, cô ta cũng chẳng lẳng lơ bằng em đâu."

Lâm Yên chỉnh gương chiếu hậu, nhìn gương mặt mình:

"Nói vớ vẩn gì thế."

Chu phu nhân cảm thấy, cái kiểu lẳng lơ của Lâm Yên là trời sinh – vô thức, ăn sâu vào máu, sang trọng đầy khí thế.

Đừng thấy vẻ ngoài Lâm Yên trông ngoan hiền, đằm thắm quý phái, chứ một khi cô không còn ngoan ngoãn nữa thì chẳng ai "lẳng" lại cô được.

Chu phu nhân vừa lau nước mắt vừa nói:

"Xin lỗi, chị không có ý xấu đâu, không phải đang mắng em."

Lâm Yên đánh lái đổi hướng:

"Em biết mà."

Xe dừng lại ở đèn đỏ. Một chiếc Bentley bản cao cấp vừa đúng lúc dừng song song bên trái xe Lâm Yên.

Chiếc xe đó, Lâm Yên quen quá đỗi. Mẫu mới nhất của Bentley năm nay, cả Cảng Thành cũng chỉ mới có vài chiếc. Lâm Yên hạ cửa kính, liếc sang nhìn—ánh mắt chạm ngay ánh mắt người đàn ông trong xe, cô khẽ cười, nụ cười mị hoặc.

Trợ lý Từ nhìn qua gương chiếu hậu, liếc về phía sau ghế:

"Tổng giám đốc, là phu nhân. Cô ấy đang đạp ga rất mạnh."

Mẫn Hành Châu đang rít thuốc, thần sắc không gợn sóng.

Trợ lý Từ suy đoán:

"Phu nhân mỗi lần tâm trạng không tốt đều lái xe rất nhanh, lần này… tốc độ quá rồi."

Ánh mắt Mẫn Hành Châu hướng về phía Lâm Yên. Cô đang tựa tay lên cửa sổ xe, khẽ ngoắc ngoắc ngón tay gọi anh, cử chỉ đầy mê hoặc, như thể đang trêu chọc. Giống *****, nhưng trong mắt Mẫn Hành Châu thì chỉ là thứ phù phiếm, hời hợt.

Một lát sau, anh đóng laptop lại:

"Theo cô ấy."

Thế là từ đại lộ trung tâm đến phố đi bộ thành phố, hình thành một cuộc "đuổi đua" đầy kịch tính giữa chiếc Bentley và siêu xe thể thao màu đỏ rực.

Lâm Yên không hề nhường đường, còn chuyển chế độ lái thể thao, đạp mạnh ga. Chiếc xe rực rỡ nổi bật, lại là bản giới hạn, phô trương vô cùng.

Mẫn Hành Châu hiểu rõ – Lâm Yên đang muốn chống đối anh. Anh từng nói tay lái của cô kém.

Sau khi đưa Chu phu nhân xuống xe, Lâm Yên lái xe đến bãi đậu xe ngầm ít người. Chiếc Bentley kia cũng theo sau đỗ lại.

Lâm Yên mở cửa xe bước xuống, gõ vào cửa kính xe của Mẫn Hành Châu:

"Tổng giám đốc tới đây là để đưa thẻ cho em đi mua sắm à?"

Anh giữ đầu thuốc lá giữa môi, cắn nhẹ, rồi khẽ cười. Rút bút máy ra, viết lên tờ séc mà chẳng thèm hỏi cô cần bao nhiêu – anh cho bao nhiêu là do anh quyết, không ai can thiệp được. Hoàn toàn dựa vào tâm trạng.

Mẫn Hành Châu vẫn là Mẫn Hành Châu. Có thể hôm nay cưng chiều cô, nhưng ngày mai quay lưng, quên luôn cả sự tồn tại của cô – chuyện thường.

Tờ séc được đưa ra khỏi cửa kính, Lâm Yên vươn tay định lấy, nhưng Mẫn Hành Châu lại cố tình giữ lại, giọng lười nhác:

"Lên xe mà lấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!