Lâm Yên khoác chiếc áo lông vũ dáng dài, đội mũ len rồi ra ngoài. Đêm ở Hoành Thành tuyết rơi rất dày, chỉ cần thở ra thôi cũng là một làn sương trắng.
Sống ở thị trấn nhỏ, đêm khuya rất ít xe cộ qua lại. Một chiếc Volkswagen trông kín đáo từ từ lướt qua rồi rời đi. Lâm Yên không nhìn thấy người bên trong, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Tài xế là người mở lời trước: "Anh Khuynh, đó chẳng phải là cô Lâm sao?"
Người đàn ông chậm rãi tháo kính xuống lau: "Lái chậm một chút, đêm hôm khuya khoắt cô ấy đi một mình cũng nguy hiểm."
Tài xế gật đầu: "Vâng."
Trong xe, radio đang phát bài 《Nếu Trời Có Tình》 của Viên Phượng Anh.
Tài xế khe khẽ ngân nga theo điệu nhạc: "Gió mưa thương nhớ trong mộng, luôn khiến lòng man mác…"
"Anh Khuynh, anh từng xem phim Nếu Trời Có Tình của Hoa Tử chưa? Lúc Hoa Tử đập vỡ cửa kính để Jojo mặc váy cưới, khoảnh khắc ấy như khắc họa trọn vẹn tình yêu của họ. Đáng tiếc, kẻ lang thang vẫn không quay đầu."
Người đàn ông đeo lại kính gọng vàng, giọng điềm đạm: "Có dịp nhất định sẽ xem."
Tài xế thở dài: "Tiếc thật, giờ rạp chiếu hiếm khi chiếu lại mấy phim cũ."
Người đàn ông chỉ nhẹ nhàng nói: "Vẫn có cách để xem."
Lâm Yên vào cửa hàng tiện lợi chọn đồ. Cô chọn tới chọn lui cũng không biết thứ gì mới là "thần khí" giúp thức đêm hiệu quả.
Thấy cà phê hòa tan vừa mắt, cô kiễng chân lấy nhưng vẫn không với tới. Dù sao cô cũng cao 1m68, nhưng vẫn không đủ. Một bàn tay vươn ra từ phía sau giúp cô lấy xuống, đưa đến trước mặt cô, "Cô Lâm cũng ra ngoài à?"
Là giọng của Tạ An, bàn tay kia trắng trẻo, thon dài — khó trách lại có nhiều fan nữ đến thế.
Lâm Yên đáp: "Không ngủ được, muốn tìm gì đó để thức khuya học thoại."
"Cà phê à?" Tạ An hơi ngạc nhiên, sau đó trêu ghẹo: "Thị trấn nhỏ này chẳng có gì ngon, chỉ có cà phê hòa tan. Máy bay riêng của cô đâu rồi?"
Lâm Yên bật cười: "Anh Tạ cũng nghe mấy lời đồn đó à?"
Cả hai cùng đi tính tiền, Tạ An tiện tay thanh toán luôn cho cả hai người, "Lần trước máy bay riêng không phải đến đón cô sao, bạn trai cô đối xử với cô tốt thật."
Nhưng từ lúc vào đoàn phim đến nay, cũng chưa từng thấy ai đến thăm Lâm Yên.
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Tạ An bất ngờ hỏi: "Là chiếc Volkswagen kia à?"
Lâm Yên khựng lại, quay đầu nhìn. Chiếc Volkswagen kia đã tăng tốc chạy đi.
"Tôi không quen."
Tạ An nói: "Có khi là fan muốn xin chữ ký."
"Với mức độ nổi tiếng "lửng lơ" của tôi à." Lâm Yên giơ chiếc túi lên, "Dù sao cũng cảm ơn cà phê của anh, lần sau tôi mời."
Tuyết rơi lớn, Lâm Yên không mang ô. Tạ An vì phép lịch sự chỉ che dù cho cô, còn bản thân thì bị tuyết phủ đầy.
Về đến khách sạn, Lâm Yên nhận được một đơn giao hàng hỏa tốc — là cà phê pha tay.
Cô hỏi người giao hàng: "Ai đặt vậy?"
Người giao đáp: "Một quý ông, cô là cô Lâm Yên phải không? Chính là gửi cho cô đó."
Lâm Yên nhìn món hàng một lúc lâu, cuối cùng quyết định vứt vào thùng rác. Lỡ như là trò đùa ác ý của anti
-fan thì sao. Vừa mở máy tính lên, mạng xã hội lại dậy sóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!