Chương 12: Anh đang đợi em quay về

Mẫn Hành Châu ngồi ở ghế lái, ngậm điếu thuốc, một tay vắt lên cửa xe. Mấy chiếc cúc áo sơ mi phía trên đã được cởi ra, để lộ nửa bắp tay rắn chắc, cả người mang theo cảm giác sa sút, uể oải.

Doãn Huyền mở cửa xe, đóng lại bằng một cú rất mạnh, tiếng động vang dội. Cô ngồi vào ghế phụ, lập tức lấy đi chìa khóa xe đặt ở bảng điều khiển giữa, hỏi thẳng:

"Vừa rồi, anh có động lòng với cô ta không?"

Mẫn Hành Châu ngậm điếu thuốc, không trả lời.

Doãn Huyền giật lấy điếu thuốc trong miệng anh, hít một hơi. Người đàn ông không hề phản ứng, chỉ rút hộp thuốc ra, bật lửa châm điếu mới.

Doãn Huyền lại hỏi: "Anh hôn cô ta chỗ nào?"

Giọng Mẫn Hành Châu bình thản: "Chưa từng hôn."

Một lời nói dối—không rõ là vì sợ người phụ nữ trước mặt đau lòng, hay vì người phụ nữ kia vốn chẳng quan trọng. Nhưng rõ ràng, Doãn Huyền không tin. Môi của Lâm Yên vừa rồi còn sưng đỏ, cô khẽ cười lạnh:

"Bao nhiêu lần rồi? Cả người à?"

Mẫn Hành Châu không trả lời—không rõ là không nhớ, hay không muốn thừa nhận.

Doãn Huyền không khách sáo nói luôn: "Về Đông Thành, Đàn Viên. Nhà anh."

Mẫn Hành Châu chẳng thèm nhìn cô, giọng nhạt như nước: "Xuống xe."

"Không thì đến phòng nghỉ công ty cũng được." Doãn Huyền môi khẽ cong, chân vắt qua móc vào ống quần anh. Cô biết rõ anh thích gì, biết phải chạm vào đâu thì mới khiến anh phản ứng.

Mẫn Hành Châu ngửa đầu ra sau, yên lặng hút thuốc, làn khói lượn lờ quanh khuôn mặt anh, lạnh lùng đến mức quyến rũ. Một lúc sau, anh bật cười khẽ, giọng nói mang theo chút giễu cợt:

"Anh đã kết hôn rồi. Em lấy thân phận gì để ở bên anh? Tình nhân à?"

"Có phải chỉ cần em quay đầu lại, anh sẽ xé hợp đồng với cô ta?" Doãn Huyền vứt điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, ngồi hẳn lên đùi anh, nụ cười nửa đùa nửa thật, không rõ rốt cuộc muốn gì.

Cô vòng tay qua cổ anh định hôn, Mẫn Hành Châu lập tức đẩy cô ra: "Anh từng cho em cơ hội, là em không cần."

Doãn Huyền cũng không yếu thế: "Em cũng chẳng thèm. Cái danh Mẫn phu nhân thì sao chứ, có địch nổi vị trí trong tim anh không?"

Câu nói ấy đánh thẳng vào bản tính cứng đầu của người đàn ông.

Mẫn Hành Châu túm cằm cô kéo về, gằn giọng: "Ngoài anh ra, còn ai chịu được cái tính của em?"

Doãn Huyền xoa xoa cằm đỏ ửng: "Anh đang muốn làm em đau đúng không?"

Mẫn Hành Châu cắn điếu thuốc, khẽ cười lạnh.

"Vậy thì đừng có quay về với cô ta." Doãn Huyền ném luôn chìa khóa xe ra ngoài cửa sổ, đầy khiêu khích. Mẫn Hành Châu hai ngón kẹp lấy điếu thuốc, phả thẳng làn khói vào mặt cô:

"Tính khí của em, đúng là chẳng bao giờ sửa được. Là do anh nuông chiều quá rồi à?"

Nuông chiều.

Cả hai đều nhớ—lần ở buổi đấu giá trên du thuyền, Mẫn Hành Châu đã bỏ ra ba mươi triệu chỉ để mua một sợi dây chuyền tặng cô. Vì cãi nhau, cô thẳng tay ném xuống biển.

Dây chuyền ba mươi triệu còn dám vứt, thì đừng nói chìa khóa xe, điện thoại của anh, cô cũng từng ném qua. Mà anh—luôn cam lòng chiều chuộng.

Trong mắt Doãn Huyền, trò chơi giữa cô và Mẫn Hành Châu giống như một trận chiến không có hồi kết. Bề ngoài thì ngang ngửa, nhưng thực chất, chính là Mẫn Hành Châu tự nguyện để cô thao túng.

Đàn ông mà, đi săn chỉ vì khoái cảm chinh phục và cảm giác kích thích. Những người phụ nữ quá nhạt nhẽo như nước lã, không có chút thử thách, chẳng đủ hấp dẫn. Phải là kiểu khiến anh ta mãi không chiếm được, cứ phải treo lơ lửng.

Doãn Huyền hiểu rõ quy luật đó. Cô như rắn độc, như mèo đen, như hồ ly tinh—tinh ranh, quyến rũ, đào sâu vào sự thiên vị của người đàn ông, chiếm trọn sự chú ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!