Bên dưới vách đá là đại dương bao la.
Trên đỉnh vách đá, người đàn ông cao lớn trơ trọi một mình trước gió.
Rõ ràng anh ta muốn Thẩm Gia Trạch mất đi tình yêu của mình, nhưng không ngờ sở thích của đối phương lại có chút khác biệt.
Sau khi sửng sốt một lúc, anh ta lại mỉm cười.
"Giống nhau cả thôi."
Anh ta vừa nói, con d.a. o kề vào cổ tôi tiến lên một chút, đau đớn đến mức tôi không khỏi cau mày.
Anh ta hỏi Lâm Nghị, "Cô ấy là người quan trọng của cậu phải không?"
"Cậu có thể cứu cô ấy nếu cậu muốn."
"Cậu có d.a. o không? Trước tiên hãy tự rạch một nhát d.a. o lên người để thể hiện sự chân thành của mình."
Lâm Nghị lạnh lùng nhìn hắn.
"Được rồi."
Anh ấy có một con dao.
Lấy con d.a. o găm ra khỏi tay, Lâm Nghị liếc nhìn lưỡi d.a. o đang kẹp chặt trên cổ tôi.
"Không cần!"
Nhưng Lâm Nghị lại không nghe lời tôi.
Anh ấy tụ rạch cánh tay của mình mà không do dự.
Lập tức da thịt bị xé rách.
"Lâm Nghị, anh điên rồi!" Thẩm Gia Trạch hét lên, muốn che cánh tay của hắn, nhưng Lâm Nghị lại đẩy hắn ra: "Đừng lo lắng."
Anh tiến lên một bước nhỏ: "Vậy thì sao?"
Ánh mắt của người đàn ông cao lớn không ngừng nhìn chằm chằm vào Thẩm Gia Trạch, vừa nhìn thấy anh đã suýt khóc, người đàn ông hiển nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
"Tiếp tục đi!"
Anh ta rất xúc động, vết sẹo trên mặt bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi biểu cảm, khiến anh ấy trông có chút đáng sợ.
"Thêm một nhát đ.â. m vào chân!"
Lâm Nghị lại đ.â. m vào chân của anh áy.
M. áu lập tức nhuộm đỏ ống quần.
Trong lúc người đàn ông cao lớn đang phân tâm, anh ta tiến lên hai bước nhỏ.
Tôi nhìn anh chằm chằm, muốn nói chuyện, nhưng vừa bị một mảnh vải nhét vào miệng, tôi chỉ có thể thút thít.
Có m. áu chảy xuống dọc theo ống quần của Lâm Nghị.
Tôi nhắm mắt lại và không thể chịu đựng được nữa.
Nước mắt rơi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!