_Hắt xì... Con rùa đó, dính vào cô ta đúng là xui xẻo. Hắt xì... vô tình vừa thôi chứ. Lần đầu tiên người ta lấy hết can đảm tỏ tình thì từ chối ngay lập tức không cần suy nghĩ. Phiền phức quá đi, cô ta mà tới thì chết với mình. Vậy tại sao mình lại thích nhỏ đó chứ?
Lam Anh, cô là đồ đáng ghét, tại sao tôi lại thích cô? Tiểu Phong la to lên khiến mọi người nhìn anh bằng một ánh mắt kì lạ.
_Hình như anh Phong đang trồng cây si Lam Anh thì phải. Sao lại la to như thế chứ.
(Ầm ầm). Trời lại đổ mưa, mưa to như trút nước. Tiếng bước chân ai chạy trên đường mỗi lúc một gần. lam Anh bước vào tiệm, người ướt đẫm nước mưa từ trên xuống dưới.
_Xin lỗi, tôi đã đến trễ.
Lam Anh thở dồn dập và nói.
_Sao lại ướt nhẹp như thế? Sao không dùng dù mà đi, ngốc ạ. Tiểu Phong trách.
_Tôi sẽ đi thay đồ ngay.
_Đi nhanh đi, ướt hết tiệm của tôi rồi còn gì.
Một lát sau, Lam Anh với dáng vẻ mệt mỏi bước ra. Đầu óc cô như quay cuồng, phải chăng vì dầm mưa nhiều nên thế?
_Hôm nay có lẽ là bữa cuối cùng tôi làm ở đây.
Sau khi làm xong, tôi sẽ xin nghỉ việc.
_Cái gì? Cô nghỉ việc ư, tại sao, có phải vì chuyện lúc trưa không? nếu vậy thì cô hãy quên đi xem như không có chuyện gì xảy ra cũng được.
_Không, không phải chuyện đó.
Tôi là vì chuyện khác nên muốn nghỉ việc. Anh đừng ngăn cản tôi.
_Này Doanh Doanh, họ đang nói chuyện gì vậy? Một người giúp việc khác chen vào.
_Chịu, tôi không biết. Chờ xem đi.
_Từ nay, tôi sẽ về nhà sống, anh đừng đến tìm tôi nữa, xem như quên tôi đi. bây giờ tôi phải quay lại công việc. Đây là bữa cuối cùng để tôi mặc bộ đồng phục này. hãy để tôi có kỉ niệm đẹp với nó.
_Tôi không cho phép cô nghỉ.
Tiểu Phong nắm lấy tay của Lam Anh.Ơ, tay cô sao nóng vậy.
_Bỏ tay tôi ra. Lam Anh gạt tay Tiểu Phong ra khỏi người mình.
_Tôi không cần biết, cô đã bị sốt rồi đấy. Lại đây. Tiểu Phong kéo Lam Anh vào phòng mình.
_Này, đừng chạm vào tôi. Tránh ra đi, tôi không cần anh phải tốt với tôi.
_Nhiều chuyện, im đi. Bị bệnh mà khoái nói, cô đúng là phiền phức. Kiếp trước tôi nợ cô thứ gì đó nên giờ mới thích cô.
_Anh thật là... hơ, sao mà mọi thứ quay cuồng thế này?***ng mặt quá. Rồi Lam Anh ngất xỉu.
_Cô rùa này đúng là thích làm người khác lo lắng. Tiểu Phong dìu Lam Anh vào phòng. Anh đặt cô xuống giường rồi quay ra ngoài.
_Mọi người về đi, hôm nay quán nghỉ sớm vậy.
_Vậy còn Lam Anh?
_Cứ để cô ấy ở đây, tôi sẽ chăm sóc cô ta.
_Được rồi, thế chúng tôi về đây. Tạm biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!