_Cô nói là cô thích tôi, yêu tôi?
_À không, tôi chỉ ví dụ thôi mà. Nếu như anh dịu dàng một chút thì... Lam Anh bối rối.
_Vậy à, còn tôi thì cảm thấy có cô thì cuộc sống có ý nghĩa hơn một chút.
_Hả? Cám ơn anh.
_Thôi, để tôi đưa cô về nhà.
_Không cần đâu, để tôi xuống đi. Chân tôi cũng không đau lắm, tôi tự đi được rồi.
_Uhm... vậy để tôi gọi xe cho cô.
_Cám ơn.
-0o0
-trên xe
Tại sao mình lại nói câu đó? Mình thích Minh Hùng mà. Mình với hắn chỉ là bạn thôi. Là bạn.Ơ, đến nhà tôi rồi, dừng lại. Lam Anh vừa xuống xe thì nhìn thấy ngồi trong nhà là mẹ cô.
Mẹ, mẹ làm gì ở đây?
_Chẳng lẽ mẹ không được đến thăm con sao?
_Dạ...
_Con gái tôi sao mà ốm quá, sụt kí phải không? Ăn ngày mấy bữa? Có đầy đủ không? Sống có cực lắm không?
_Ơ, mẹ nói từ từ thôi ạ. Con sụt kí cũng tốt đấy chứ. Có người nói con mập như heo, nhớ lại càng thấy ghét. Con ăn ngày hai bữa. Sống hơi cực nhưng rất vui. Cực thì phải cảm ơn tên kia.
Tóm lại con rất vui vẻ.
_Mẹ nghe nói là con đang hẹn hò với một tên khóa hai, đúng không?
_Ơ, con hẹn hồi nào?
_Khai mau.
_Tiểu Phong,19 tuổi, nhà mở quán ăn, khoa y, tính tình cục cằn, đáng ghét. Con không hẹn hò với hắn.
_Vậy mà trán con ghi hai chữ thích kia kìa.
_Đâu, đâu.
_Mẹ không đồng ý cho con thích tên đó. Hắn không xứng với con.
_Vậy thỉ ai mới xứng cho con đây?
_Mẹ không cần biết nhưng con không được thích hắn, nếu hkông thì mẹ xem như không có con. Như vậy đủ hiểu rồi chứ. Mẹ về đây.
_Mẹ, kìa mẹ.
Không được thích hắn ư? tại sao mình lại buồn như vậy chứ?Ơ, nước mắt, tại sao mình lại khóc? Không có gì đâu, tại vì mình vốn không thích hắn mà. Lam Anh khóc nức nở. Mẹ ác quá, tại sao lại nói như vậy chứ?
Về phần Tiểu Phong, anh đang trên đường đi bộ về nhà.
_Mình thích con rùa đó sao? tại sao? Trời ơi, con rùa đó đúng là phiền phức. Lần đầu tiên có người nói như vậy với mình. lần đầu tiên mình có cảm giác như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!