_Ưm, trời sáng chưa vậy. Vừa mở mắt ra, Lam Anh đã thấy Tiểu Phong ngủ gục trên bàn. Cô tiến lại gần và nhìn anh thật lâu. Nếu như anh bớt cộc cằn thì tôi sẽ yêu anh. Nhìn mặt lúc ngủ thì hiền và dể thương hơn lúc anh thức dậy đấy.
(Ò Ó O)Gà ở đâu vậy?
Tiểu Phong nói. Bất ngờ, Lam Anh nhảy phóc lên giường gia bộ ngủ. Con rùa này vẫn còn ngủ à. Tiểu Phong đứng lên và bước ra ngoài. Lam Anh tức giận.
_Cái gì mà con rùa chứ.
Anh thật là. Tiểu Phong bước vào, tay cầm theo một chậu nước. Lam Anh thầm nghĩ: lấy nước ình rửa mặt à, dịu dàng thế. Và sự việc không hay đã xảy ra, Tiểu Phong đổ nước lên Lam Anh.
_Này, anh làm gì vậy, lạnh quá.
_Làm thêm, hôm nay không đi học thì đến cửa tiệm cho tôi.
_Anh thô lỗ quá, thảo nào không có bạn gái. Chân tôi còn đau đây này.
_Cái gì, không có bạn gái ư? Tiểu Phong lôi trong cặp ra một xấp thư tình. Này, đồ con rùa, coi đi
_Hả, anh mà cũng có người thích à? Thật tội nghiệp cho cô nào không có mắt rồi.
_Còn nói nữa tôi đuổi việc đấy. Ngồi đó đi, tôi đi mua đồ.
_Hả, ừm.
-0o0-10 phút sau
_Nè, đồ con rùa, ăn đi. Tiểu Phong đưa cho Lam Anh một ổ bánh mì và lon nước.
_Ơ, cám ơn, anh cũng dịu dàng đấy. hìhì, biết rõ tôi thích nước gì.
_Không, đưa đây, chai nước này mới là của cô. Lon đó là của tôi. Tiểu Phong đỏ mặt vì lời khen của Lam Anh và che giấu bằng cách hung bạo lại.
_Ơ, này, tôi không biết uống nước đó.
Đồ đáng ghét.
_Cô nói gì?
_:k14Đồ đáng ghét.
_Vậy thì cô đi mà xoa chân, tôi không làm đâu.
_Hả? Tiểu Phong đưa cho Lam Anh một chai thuốc giảm đau.À, anh lo cho cái chân của tôi bị đau. cám ơn.
_Không cần cám ơn, mai mốt tôi sẽ trừ vào lương của cô tiền chai thuốc.
_Hả? Anh thật là đồ đáng ghét.
_Cô còn nói nữa là khỏi ăn sáng đấy.
_Á..á. Tiểu Phong mở lon nước ra. Vừa mới uống, anh đã bị sặc bởi vì anh có biết uống đâu. Chỉ vì xấu hổ nên mới giật lon nước của Lam Anh.
_Này, đồ đáng ghét, anh không sao chứ?
_Không sao, nước này khó uống quá. Vừa chua vừa ngọt lại vừa mặn.
_Thì đó là nước xí muội mà. Anh không biết uống thì tại sao lại lấy nó của tôi.:k70
_Mệt cô quá, đồ con rùa. Lam Anh đứng lên, mở cặp lấy khăn đưa cho Tiểu Phong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!