Nàng không có bỏ qua chuyện họ Trịnh kia biết nàng ở trong xe
ngựa, nghe thấy hắn và đại thúc hai người vừa nói chuyện một chút, sau
không nói chuyện, khóe mắt toát ra một tia sát khí…… Nàng ngoài mặt bất
động thanh sắc, cảm thấy mình nên cách càng xa càng tốt, trước mắt là Tây Giao chỗ rồng rắn hỗn độn, người lại nhiều, cho dù người nọ muốn giết
nàng cũng không thể ra tay vào ban ngày!
Rời xa nguy hiểm nữ tử thở dài một hơi, chậm rại bước đi, vừa đi vừa yên lặng đánh giá cảnh sắc hai bên đường phố.
Nơi này là hoàng thành, trước gọi là Li Kinh, hai chữ này đại biểu là phồn hoa và quyền lợi nhất.
Trước mắt tòa thành này, so với trí nhớ lúc còn nhỏcàng thêm phồn vinh thịnh vượng như gấm như hoa.
Thiếu nữ nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu nhìn hai chữ Nội Quán trên tấm biển, suy nghĩ một chút liền nâng bước đi vào Nội Quán.
Bên trong quán kín người hết chỗ, nam, nữ, lão, thiếu, hoặc đứng hoặc ngồi, chờ cố chủ chọn trúng chính mình, ký được một tờ khế ước trong hòa bình thịnh thế, vẫn còn cần một nơi ăn cơm.
Được vận may vào đầu, vừa ngồi xuống không tới hai phút, bên trong
quán đi ra một quản sự, vênh váo tự đắc đi tới, điểm mão giống như chỉ
trỏ, vừa chọn người, vừa thét to:
"Ngươi, ngươi, còn có ngươi…… Lại đây! A! Cái tiểu cô nương kia, nói cô đó, không phải tìm việc sao? Mau lại đây!"
Một đại thẩm ngồi bên cạnh thiếu nữ lộ vẻ mặt hâm mộ đẩy đẩy
nàng,
"Tiểu cô nương, cô vận khí thật tốt mới tới đã được chọn , nhanh đi nha!"
Đứng ở một bên chờ nam lẫn nữ không đồng nhất mặt hâm mộ, tựa như trên trời vừa rơi xuống đĩnh bạc vừa vặn nện ở trên đầu nàng.
Thiếu nữ có chút được sủng ái mà lo sợ hỏi đại thẩm nói:
"Đại thẩm, xin hỏi đây là……"
Đại thẩm lặng lẽ nói:
"Cô nương nghe qua Hiên Viên Hầu chưa? Hầu phủ hàng tháng đều tới đây chọn người vào phủ làm việc."
Hiên Viên Hầu?
Thiếu nữ nghe vậy hơi giật mình, nhẹ nhàng mân khởi khóe môi…… Thật là khéo cực kỳ.
Xe ngựa Hiên Viên Hầu phủ và xe ngựa trước đó hoàn toàn không thể so
sánh nổi, không gian bên trong không chỉ có rộng lớn, trong xe còn có gối đệm bằng gấm, rèm cửa màu tím than nhẹ rũ xuống, đơn giản lại không mất
nét phú quý.
Thiếu nữ và hai phụ nhân (là phụ nữ đã có chồng) ngồi trên giường xốp, túi hành lý so với lúc trước nhiều hơn hai tờ giấy, một tờ là khế ước mới
ký với Hiên Viên Hầu phủ, một tờ khác có con dấu quan phủ.
Trên khế ước có ghi thời gian hạn định là một năm, hơn ba trăm ngày sống ở đây hẳn là cũng đủ để nàng tìm được thứ mình muốn?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!