Anh Ninh một người ngồi ở trong đình nhìn ánh trăng.
Mới vừa rồi nàng và Vân Mặc vừa dùng qua bữa tối, chợt nghe tôi tớ nói có khách tới, Vân Mặc đi ra ngoài gặp khách nàng một mình nhàn rỗi cho
nên đi đến trong đình thường nghỉ ngơi.
Nàng hồi tưởng đoạn đối thoại buổi chiều hôm nay ở Đắc Vị Cư với Hứa chưởng quầy.
"Anh cô nương, cô đem quán này giao cho ta nhưng đến giờ cũng không có khởi sắc."Hứa chưởng quầy nhìn quán ăn vắng vẻ rầu rĩ.
"Không cần lo, ta sẽ viết cho ông phương thức nấu các món ăn, ông chỉ việc chiếu theo đó luyện tập, ta tin không lâu sau tay nghồ ông sẽ tốt hơn."
"Thật vậy không, vậy thì tốt quá!" Tất cả người trong Đắc Vị Cư đều vui mừng quá đỗi.
"Đúng rồi, Anh cô nương, mấy ngày nay đôi chủ tớ từ trong kinh cũng
không thấy lộ diện, mấy ngày trước ta còn đụng phải Tiểu Xuyên Tử ở trên
đường, hắn nói thiếu gia nhà hắn đánh với người ta bị thương, ta liền hỏi
thiếu gia nhà hắn vì sao đánh nhau với người khác, hắn nói tên kia xứng
bị đánh, không chỉ đắc tội thiếu gia nhà hắn, còn nói xấu Anh cô nương.
"Hứa chưởng quầy phẫn nộ nói. Chuyện nàng lặng lẽ gả cho Vân Mặc rất ít người biết, nhất là người trong Đắc Vị Cư Anh Ninh càng tận lực gạt, Hứa chưởng quầy thế nào cũng không nghĩ đến, khoảng thời gian trước vị thiếu gia mỗi ngày từ kinh đến chính là trượng phu của nàng."Tiểu Xuyên Tử còn nói cho tới bây giờ không phát hiện thiếu gia nhà
hắn tức giận đến như vậy, bình thường có người chọc hắn, hắn cũng chỉ
cười cười, âm thầm sửa chữa một chút, nhưng là ngày đó, ngay cả giả bộ
không nghe cũng không chịu trực tiếp xông lên đánh bọn họ…… người trẻ
tuổi thật xúc động…… Làm cho người ta không hiểu……"
Bọn họ không hiểu, Anh Ninh lại biết.
Hắn là vì nàng.
Cho dù hắn hận nàng, giận nàng, cũng tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào nhục nhã nàng.
Cho nên nàng mới nguyện ý gả cho hắn.
Có lẽ nàng tức giận hắn dọa Cổ Sĩ bỏ chạy, làm cho nàng mang theo
mộtvạn lượng ngân phiếu đi khắp Ngọc Lăng thành tìm họ Cổ kia, ngoại trừ đi tìm Cổ Sĩ, nàng không có manh mối gì có thể đi tìm được phụ thân.
Có lẽ nàng vì một vạn lượng bạc kia mới nguyện ý gả hắn, nhưng mà bạc và hắn, bên nào nặng bên nào nhẹ nàng làm sao không rõ?
Như vậy tương lai bọn họ sẽ thế nào?
Thành thân đã một đoạn thời gian, quân Phù gia chậm chạp không có ý lui binh, nhưng nàng biết hắn sớm hay muộn sẽ đi.
Hắn là tiểu hầu gia tôn quý, nhà của hắn ở Li kinh, nơi này từ đầu đến đuôi làm sao xứng với hắn.
Nhưng mà nàng vì sao khi nghĩ đến bọn họ bị tách ra, lại có chút không muốn? Giữa khuya nằm mộng, buồn bực khiến nàng chán nản, ưu thương từng
chút từng chút thấm tận xương tủy.
Nàng luyến tiếc…… Luyến tiếc hắn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!