Trong Ngọc Lăng thành có một quán cơm gọi là Đắc Vị Cư.
Quán cơm nhỏ này gạch ngói màu xanh, không có mái hiên điêu khắc, xà
ngang càng không có họa phi vân, cũng tuyệt không tủng nhập bích vân, đi vào cảm thấy bề ngoài thật giản dị, còn trong đại sảnh bày biện mấy cái bàn sạch sẽ, hậu viện có cái sân nho nhỏ và phòng bếp.
Phía trước đại sảnh có một chưởng quầy và hai tiểu nhị chạy bàn, phía
sau phòng bếp có ba sư phụ nấu ăn, ít ỏi mấy người giống như mấy quán ăn
bình thường trên đường, thậm chí càng thêm tầm thường, nhưng mà thức ăn
nơi này trong ba trăm sáu mươi lăm ngày, trước sau như một làm người ta
chảy nước dãi ba thước.
Không nói đến mùi thơm toát ra câu dẫn người, trong tiệm thực đơn trên vách tường còn có thể gợi lòng hiếu kỳ của khách.
Trên vách tường bên cạnh quầy, phía bên tay phải có treo một bài
thượng đỏ thẳm, dùng Khải thư rất xinh đẹp viết đầy tên đồ ăn, cái gì
"Trân châu phỉ thúy bạch ngọc canh",Hầu bao mẫu đơn tôm,Mã não đậu hủ,Cua ủ chanh,Như ý cuốn nhi…… Những tên này giống như ngự trù
trong cung thường dùng ý để dụ dỗ Thiên Tử, nương nương vui mừng.
Bên cạnh theo thứ tự từ trên xuống dưới là mộc bài, rồng bay phượng
múa viết là,Lê xào gà,Quả vải thịt,Nhũ nhưỡng ngư,Da hổ thịt,Thúy da vịt…… Làm người không nhịn được tò mò, tiệm ăn này rốt
cuộc món ăn đặc sắc đến cỡ nào, đến người Đông Tây Nam Bắc đều tụ tập ở
đây?
Chờ chút! Còn bên trái cũng viết một loạt Ngọc quản mặt,Mực Huy Châu tô,Mạch quang cao,
"Hắc bạch bánh trung thu"…… thực đơn như vậy
nghe thật kỳ quái, quả thực là nghe những điều chưa hề nghe.
Tiệm cơm như vậy đừng nói Thao Thiết trong thành này, cho dù là Tiểu
Xuyên Tử từ trong kinh đến, coi như là gặp qua chút ít cảnh đời người, mấy ngày nay cũng cảm thấy quán ăn nhỏ này hơi có chút trò.
Không sai!
Nổi danh hơn nữa có trò thật vui!
Bằng không chủ tử thích soi mói nhà mình làm sao một lòng một dạ coi trọng tiệm này nha?
Lần đầu tiên bước vào quán cơm tầm thường này, thật ra trong lòng Tiểu Xuyên Tử ít nhiều cũng có chút khinh thường.
Đầu tiên người đến từ kinh thành này cảm thấy hắn trời sinh hơn
người, ngẫm lại xem hắn ngàn dặm xa xôi từ kinh thành đi đến biên quan,
giải cứu dân chúng trong dầu sôi lửa bỏng, vô luận là mặc trang phục nói chuyện khẩu âm hay người ngoài nhìn mình bằng ánh mắt hài lòng, đương
nhiên so với những người hầu đồng hành đều phải cao hơn một bậc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!