Chương 30: (Vô Đề)

Tiếp tục nói. Hắn hơi nới lỏng tay, ngón tay dọc theo cổ nàng dao động qua lại có một loại ái muội không thể nói rõ.

"Về sau…… Về sau không biết thế nào bị lão hầu gia phát hiện, tuy rằng ông ấy chưa nói cái gì nhưng ta nhìn thấy ông ấy phóng chiếc hộp kia lên bàn, ta chỉ biết hắn cái gì cũng đã biết."

Sau đó nàng bỏ đi?

Đúng.

"Còn lấy một vạn lượng của hầu phủ?"

Đúng. Nơi đó vốn chính là nhà họ Bùi, khi ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn ít nhất phải có chút bạc có cái gì không tốt?

Vân Mặc lạnh lùng nhìn nàng nhưng không nhìn ra tâm tư gì,

"Nàng lúc nào lấy được cặp tín vật đó?"

Mùa hè năm sau. Nhờ Hách quản sự muốn đám nha hoàn chúng ta hun bớt muỗi, ta rất nhanh liền ra tay, nàng vốn định chính mình mang về Bồng

Sơn, hoặc là tự mình đưa tới Trung Châu nhưng mà nàng luôn không có đi.

"Vậy nàng tại sao không lập tức rời khỏi hầu phủ?"

Nàng trầm mặc, đúng vậy, chẳng lẽ muốn nàng nói, vì hôm sinh nhật hắn

đã nói với nàng một câu

"Anh tỷ tỷ, tỷ không đượcđi…… Ta không cho tỷ đi"?

Có phải tự mình đa tình hay không? Nếu giờ phút này nàng nói ra, chỉ

có tự rước lấy nhục nhã! Tiểu hầu gia tôn quý vô cùng kiêu ngạo, sau khi bị nàng triệt để lừa gạt hắn còn có thể tin tưởng lời của nàng sao?

"Chẳng lẽ là vì một vạn lượng bạc kia?"

Thanh âm của hắn giống như băng truyền tới.

Nàng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.

Bùi Anh Ninh. Trong con ngươi hắn nhẹ nhàng thu liễm, đột nhiên cười rộ lên, trong tiếng cười tất cả đều là không có hảo ý.

Ack…… Nàng cảnh giác ngửa đầu nhìn hắn.

"Ta xưa nay hận nhất bị người lừa gạt! Người gạt ta, ta đều làm cho bọn họ hối hận, nhưng hối hận lại có gì hữu dụng? Đã muộn rồi có sám hối đều là vô bổ không phải sao?"

Lông mi nàng rũ xuống, thân thể mảnh khảnh theo ngữ khí lạnh lẽo của hắn không thể bỏ qua khẽ run lên một chút.

"Nhưn nàng khác, nàng từng là Anh tỷ tỷ ta thích nhất, không phải sao?" Ngữ khí của hắn đột nhiên vừa chuyển trở nên suồng sã, ngón tay dọc đường cong theo cổ trắng, cách lớp y phục dừng ở bộ ngực sữa đẫy đà no

đủ của nàng,

"Nàng nói xem…… Chúng ta khoảng này làm sao tính?"

Nàng bỗng nhiên hiểu được cái gì, không nói ra lời, khuôn mặt thanh lệ từ trắng chuyển hồng, ngay cả bên tai trắng noãn như ngọc cũng ửng

hồng động lòng người.

"Đúng rồi, còn có vết bớt trên mặt nàng, chắc chính là do nàng vẽ lên? Buồn cười là ta cư nhiên cảm thấy nó rất xinh đẹp."

Môi của hắn dán bên lỗ tai của nàng, nhẹ nhàng ngậm vành tai trắng noãn như vỏ sò, động tác của hắn khiến mặt nàng càng đỏ hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!