Chương 22: (Vô Đề)

Cuộc sống trôi qua nhẹ nhàng, đảo mắt liền đến mùa thu, lại đến sinh nhật Vân Mặc.

Lúc này đây, Anh Ninh vẫn là ở dưới tàng cây quế tìm được hắn.

Thiếu niên mười lăm tuổi, vóc người cao ráo, mỗi khi nàng nói chuyện với hắn đều phải ngẩng đầu lên.

Tóc đen như mực dùng ngọc trâm đơn giản buộc lên, cẩm y màu tím nhạt

hoa lệ quý khí, sợi tơ màu vàng từ cổ áo tới cổ tay áo uốn lượn

xuống, nổi lên nhợt nhạt ánh sáng nhu hòa, hơi thở thiếu niên đặc biệt mê người.

Nàng đi đến hắn nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí bên cạnh, thiện ý xoay

người sang chỗ khác lưng đưa về phía hắn, nàng nghĩ hắn có lẽ chỉ cần

có người làm bạn, nhưng không nhất định bị nhìn thấy tâm sự.

Nhưng mà không bao lâu, hắn từ từ nghiêng người dựa lại, vươn cánh tay gắt gao ôm chặt đầu vai nàng, cái trán đặt lên cần cổ tinh tế, mái tóc

hơi ẩm có vài sợi nghịch ngợm rơi xuống cổ nàng, ngưa ngứa.

Anh tỷ tỷ……

Sao?

"Ta hôm nay lại cùng gia gia cãi nhau."

Tại sao. Hai ông cháu này rõ ràng đều rất trọng lẫn nhau.

"Gia gia không thích ta, ta cũng không thích ông ấy, còn có……" Hắn

tạm dừng một chút, thanh âm hàm chứa vài phần chán ghét:

"Còn Diễm di nương kia."

Thì sao? Nàng quay mặt đi xem hắn.

Nàng…… Nàng…… Khuôn mặt tuấn tú phút chốc hồng noản, có giận tái đi còn có vài phần bối rối.

Anh Ninh trong lòng liền hiểu được, trên mặt cũng đỏ lên, không hỏi.

Tiểu thiếp trẻ tuổi phong lưu muốn câu dẫn thiếu niên trưởng thành

tuấn tú, chuyện phong lưu như vậy ở trong vương phủ cũng thường có.

"Anh tỷ tỷ, ta…… Ta không có……" Thiếu niên sợ nàng hiểu lầm, trong

lòng quýnh lên, lắp bắp giải thích nói:

"Là nàng…… Chính nàng chạy đến trong phòng ta……"

Vậy…… Về sau thì sao?

"Ta thả rắn dọa nàng ta bỏ chạy."

Đây thật đúng là chuyện hắn thường làm! Anh Ninh không nhịn được cười ra tiếng.

Anh tỷ tỷ…… Hắn biết nàng không có tức giận cảm thấy yên lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!