Hắn một mình ngồi dưới đất, một thân cẩm phục màu trắng, mái tóc đen như mực được ngọc trâm dương chi tốt nhất buộc lên, trên giày tất cả đều là bùn đất, bên chân còn có một ít bầu rượu, thân thể đơn bạc của hắn cuộn lại, nữa là dựa ở trên thân cây, ngưỡng cổ thon dài im lặng nhìn bầu trời xa.
Thiếu niên có đường viền mặt bên cực hoàn mỹ, mũi cao ngất, lông mi nồng đậm, mặc dù cách hắn vẫn có chút khoảng cách, Anh Ninh không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng nàng không cách nào bỏ qua toàn thân hắn đang phát ra một loại cực độ đau thương, cùng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Anh Ninh bỗng nhiên dừng bước chân, chậm rãi hướng sau nhẹ nhàng di động, nàng muốn thừa dịp hắn còn chưa phát hiện nhanh rời khỏi nơi này…… Loại thời điểm này, hẳn là không ai thích bị người khác quấy rầy!
Nhưng mà cử động nhẹ như vậy vẫn quấy nhiễu vị thiếu niên kia.
Khi nàng nghiêng đầu sang chổ khác, đang muốn xoay người hắn bỗng dưng quay sang, nước mắt còn không kịp lau đi, tầm mắt lạnh lùng đã thẳng tắp đảo đến phía nàng
Anh Ninh hơi ngây ngẩn người!
Thiếu niên kia môi đỏ mọng răng trắng, mày đậm nhếch lên dưới là một đôi mắt vô cùng đẹp, con ngươi trong như nước lấp lánh hào quang tựa như trong đêm tối đầy sao.
Hai đầu lông mày và vẻ mặt rõ ràng còn mang theo một chút ngây thơ, nhưng lại tản ra kiêu ngạo trời sinh, lạnh lùng và quý khí, thật sự là…… một gương mặt rất tuấn tú!
Thiếu niên liếc về phía nàng, trong mắt có chút men say mơ màng còn chưa tan hết, kinh ngạc nhìn nàng, há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới phát ra thanh âm dễ nghe.
Hắn hỏi:
"Cô là…… tiên nữ tỷ tỷ trên trời sao?"
Anh Ninh sửng sốt một lát, ý thức được chính mình hẳn nên chạy nhanh khỏi nơi này, chỉ nhìn cách ăn mặc của thiếu niên này thì biết hắn tuyệt đối không phải là người bình thường, nhưng mà giây tiếp theo bước chân của nàng đã bị thiếu niên thì thào tự nói kia làm đứng lại.
"Tiên nữ tỷ tỷ…… Hôm nay là sinh nhật của ta, cũng là ngày giỗ của mẫu thân, ta đi Nam An tự thắp hương để cho bồ tát phù hộ mẫu thân ở trên trời sống thật tốt thật tốt, không cần lại chịu khổ……"
"Tiên nữ tỷ tỷ, nếu ngươi ở trên trời nhìn thấy mẫu thân và phụ thân ta, nhất định phải nói cho bọn họ. Mặc nhi rất nhớ bọn họ, lúc ăn cơm cũng nhớ, lúc học bài cũng nhớ, lúc nằm mơ cũng mơ thấy, nếu bọn họ đồng ý thì đến thăm ta nha……"
"Mặc nhi không phải cố ý hại chết mẫu thân, người khác đều có phụ thân và mẫu thân, Mặc nhi rất hâm mộ……"
Tim Anh Ninh bỗng chốc giống bị một bàn tay vô hình nhéo lên, hơi hơi phiếm đau ý.
Thân là nữ tử đặc biệt mẫu tính, tại đây ở sâu trong nội tâm thiếu nữ mười lăm tuổi bắt đầu khởi động, nàng không khỏi đối với thiếu niên mất đi song thân kia tràn ngập thương tiếc.
"Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ tỷ vì sao không để ý tới Mặc nhi?"
"Mặc nhi rất xấu có phải hay không? Mẫu thân bởi vì ta mà chết, phụ thân không quan tâm ta, gia gia không thích ta, ngay cả huynh trưởng cũng đi biên quan…… Bọn họ đều chán ghét Mặc nhi…… người nào cũng đều chán ghét……"
"Tiên nữ tỷ tỷ…… tỷ tỷ cũng chán ghét Mặc nhi sao? Tỷ tỷ không cần đi cùng Mặc nhi nói chuyện một chút được không?"
Thanh âm thiếu niên run run, ưu thương nhìn chằm chằm tiên tử dưới ánh trăng, thấy nàng nghiêng người, mặt hướng phía mình lộ ra nửa gương mặt lung linh, thanh lệ, ở dưới ánh trăng nhàn nhạt, da thịt có vẻ tinh tế như ngọc, lộ ra khí chất thanh nhã thoát tục.
"Tiên tử tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn bay đi sao?"
Hắn phát ra âm thanh sợ hãi, trong thanh âm còn có loại thuộc thiếu niên tinh khiết và ảo tưởng.
Hắn rất muốn đi đến bên người nàng, nhưng lại lo lắng nàng bỗng nhiên sẽ biến mất không thấy, trong lòng đang do dự bỗng nhiên nghe được một thanh âm mềm nhẹ dễ nghe vang lên.
Thanh âm kia mềm mại uyển chuyển như là có được một cỗ thần kỳ lực lượng, nháy mắt an ủi nội tâm bất an của hắn.
Hắn vui sướng nhìn tiên nữ tỷ tỷ…… Không sai!
Nàng đang nói với hắn nha! Nàng đang hỏi hắn:
"Ngươi biết không? Trên mặt trăng cũng có một gốc cây quế ."
Thiếu niên vừa mừng vừa sợ, không ngừng liên tục gật đầu, nghe nàng dùng thanh âm dịu dàng tiếp tục nói với hắn:
"Nghe nói cây kia cao hơn năm trăm trượng, phía dưới có một người mỗi ngày đều dùng búa không ngừng chặt cây, nhưng mà mỗi lần chém xuống, vết nứt kia lại lập tức khép lại, bởi vậy mấy ngàn năm nay, vừa chém lại hợp, cho nên cây quế kia mới không bị người ta chém đứt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!