Chương 7: (Vô Đề)

Bị người cười nhạo còn lại bị đại cô nương cười khiến cho Hách quản sự vốn đang lo lắng mặt mũi bây giờ có chút không nhịn được, vừa quay đầu lại mới phát hiện trong phòng này còn có một người sống.

Cô là……

Anh Ninh thành thạo hành lễ,

"Tiểu nữ là người vừa vào phủ, hôm nay bắt đầu làm việc."

"Hưm? Vậy bị phân đến nơi nào?"

"Còn chưa được phân công."

Quản sự đại danh tốt số kia đánh giá nàng, còn lén lút nghiên cứu cái bớt ở trên mặt nàng một hồi lâu, lại vẻ mặt ôn hoà hỏi nàng họ gì, tên là gì, v..v…

"Tiểu nữ họ Nhan, tên là Anh Ninh, tuổi vừa tròn mười sáu." Nàng suy nghĩ một chút cảm thấy đem dòng họ mẫu thân báo cáo có vẻ thỏa đáng.

"Nghe giọng nói có phải cô nương đến từ kinh thành ?"

"ƯM, khi tiểu nữ còn bé ở trong kinh lớn lên, vài năm trước mới theo người nhà trở về quê nhà."

Quê ở nơi nào?

Ở Lang Châu.

"Thì ra là thế, vậy tại sao không vào trong kinh?"

"Tiểu nữ là tới nương nhờ họ hàng, đáng tiếc cách quá xa, tin tức lại không chính xác, cho nên tìm ra sao cũng không đến nơi, cho nên tính tìm một phần việc, sau này mới có dự tính khác." Anh Ninh nói chuyện lề lối, vẻ mặt thản nhiên.

Thật là một hảo cô nương cần cù a!

Hách quản sự tán thưởng lại hỏi:

"Xem bộ dáng cô nương có phải từng học chữ hay không?"

A, biết vài chữ.

Thực sự? Hách quản sự trong lòng vui vẻ,Đọc qua sách gì?

"Cũng không có gì, bất quá là"Nữ giới,Nội huấn.

Tốt, tốt! Khuôn mặt mây đen của Hách quản sự dần dần mất đi,

"Cô nương gia cảnh không tệ?"

"Vậy cũng không phải, tiểu nữ còn nhỏ đi theo bên người ngoại tổ mẫu, lão nhân gia bình thường nhàn rỗi đều dạy tiểu nữ đọc chút sách, mới một thời gian mà thôi."

Hách quản sự nghe xong liền biết xuất thân ngoại tổ mẫu của cô nương này thuộc dòng dõi thư hương môn đệ ( ý là nhà dòng giỏi nho học, chỉ người có đọc sách), trong lòng càng thấy hài lòng, âm thầm gật đầu, nhìn thiếu nữ trước mắt tuổi không lớn, mặc dù diện mạo có chỗ thiếu hụt nhưng ngôn hành cử chỉ thuộc người trầm tĩnh.

Gã sai vặt Bình An đứng ở một bên cũng nhìn không chuyển mắt vào Anh Ninh, chỉ thấy y phục của nàng màu xanh nhạt, mái tóc được vén lên thích hợp, dùng sợi dây vàng nhạt đơn giản, hé nửa mặt giống như tiên tử trên trời, chẳng qua là không trọn vẹn, tiên tử hạ phàm gặp phải rủi ro.

"Cô nương trong ngày thường sở trường cái gì?"

"Đối với nấu nướng biết được một hai phần."

"Có thể làm một hai món để chúng ta để cho thử được không?"

Dạ. Anh Ninh gật đầu.

Hách quản sự liền bảo Bình An đưa nàng đi vào phòng bếp, còn hắn thì quay lại Vọng Trần Hiên đi xem tiểu chủ tử giận dỗi, một giờ qua đi còn chưa thấy hai người Bình An và cô nương kia trở về, đành phải đi vào phòng bếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!