Nàng không có bỏ qua chuyện họ Trịnh kia biết nàng ở trong xe ngựa, nghe thấy hắn và đại thúc hai người vừa nói chuyện một chút, sau không nói chuyện, khóe mắt toát ra một tia sát khí…… Nàng ngoài mặt bất động thanh sắc, cảm thấy mình nên cách càng xa càng tốt, trước mắt là Tây Giao chỗ rồng rắn hỗn độn, người lại nhiều, cho dù người nọ muốn giết nàng cũng không thể ra tay vào ban ngày!
Rời xa nguy hiểm nữ tử thở dài một hơi, chậm rại bước đi, vừa đi vừa yên lặng đánh giá cảnh sắc hai bên đường phố.
Nơi này là hoàng thành, trước gọi là Li Kinh, hai chữ này đại biểu là phồn hoa và quyền lợi nhất.
Trước mắt tòa thành này, so với trí nhớ lúc còn nhỏcàng thêm phồn vinh thịnh vượng như gấm như hoa.
Thiếu nữ nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu nhìn hai chữ Nội Quán trên tấm biển, suy nghĩ một chút liền nâng bước đi vào Nội Quán.
Bên trong quán kín người hết chỗ, nam, nữ, lão, thiếu, hoặc đứng hoặc ngồi, chờ cố chủ chọn trúng chính mình, ký được một tờ khế ước trong hòa bình thịnh thế, vẫn còn cần một nơi ăn cơm.
Được vận may vào đầu, vừa ngồi xuống không tới hai phút, bên trong quán đi ra một quản sự, vênh váo tự đắc đi tới, điểm mão giống như chỉ trỏ, vừa chọn người, vừa thét to:
"Ngươi, ngươi, còn có ngươi…… Lại đây! A! Cái tiểu cô nương kia, nói cô đó, không phải tìm việc sao? Mau lại đây!"
Một đại thẩm ngồi bên cạnh thiếu nữ lộ vẻ mặt hâm mộ đẩy đẩy nàng,
"Tiểu cô nương, cô vận khí thật tốt mới tới đã được chọn , nhanh đi nha!"
Đứng ở một bên chờ nam lẫn nữ không đồng nhất mặt hâm mộ, tựa như trên trời vừa rơi xuống đĩnh bạc vừa vặn nện ở trên đầu nàng.
Thiếu nữ có chút được sủng ái mà lo sợ hỏi đại thẩm nói:
"Đại thẩm, xin hỏi đây là……"
Đại thẩm lặng lẽ nói:
"Cô nương nghe qua Hiên Viên Hầu chưa? Hầu phủ hàng tháng đều tới đây chọn người vào phủ làm việc."
Hiên Viên Hầu?
Thiếu nữ nghe vậy hơi giật mình, nhẹ nhàng mân khởi khóe môi…… Thật là khéo cực kỳ.
Xe ngựa Hiên Viên Hầu phủ và xe ngựa trước đó hoàn toàn không thể so sánh nổi, không gian bên trong không chỉ có rộng lớn, trong xe còn có gối đệm bằng gấm, rèm cửa màu tím than nhẹ rũ xuống, đơn giản lại không mất nét phú quý.
Thiếu nữ và hai phụ nhân (là phụ nữ đã có chồng) ngồi trên giường xốp, túi hành lý so với lúc trước nhiều hơn hai tờ giấy, một tờ là khế ước mới ký với Hiên Viên Hầu phủ, một tờ khác có con dấu quan phủ.
Trên khế ước có ghi thời gian hạn định là một năm, hơn ba trăm ngày sống ở đây hẳn là cũng đủ để nàng tìm được thứ mình muốn?
Người họ Trịnh kia cùng đại thúc kia nói chuyện phiếm có đề cập đến chuyện cũ chuyện mới, trong cung ngoài cung, hoàng thân quốc thích, cựu thần tân quý, nàng đã biết hiện ở triều đình, một nhà Thích thái sư là được sủng ái nhất, Anh vương vẫn thâm chịu kiêng kị của Thiên Tử, không thể không ở trong quân dựa vào hoàng hậu Phù thị nhà mẹ đẻ, đây đơn giản là tranh giành quyền lực, tranh giành lợi ích.
Chỉ có một câu kia làm nàng cảm thấy hứng thú nhất.
Họ Trịnh nói:"Mấy năm trước, công bộ Cảnh đại nhân bởi vì sửa hoàng lăng bị giết cửu tộc, không biết làm liên lụy đến bao nhiêu người, mất chức, xét nhà, giống lễ bộ Cát thị lang, nội các Lan đại học sĩ cũng bị bãi bỏ chức quan, kia đổ thôi, một ngày làm quan cũng có lúc bị mất chiếc mũ trên đầu, nhưng hoàng thương, nội thị, còn có ngự trù trong cung cũng không hiểu xui xẻo sao bị chung tội, làm người ta không rõ xảy ra chuyện gì……Gì nha?
Ngự trù?Đúng vậy! Là người hầu trước kia của ta ở thành đông, có vị ngự trù phòng quản sự, họ Bùi, làm người rất là trượng nghĩa, về sau nghe nói cũng bị cuốn vào.Về sau thì sao?Không biết người nhà họ Bùi đi đâu, tòa nhà cũng quan lính niêm phong, về sau bị thánh thượng thưởng cho Hiên Viên Hầu phủ, hiện thời là sản nghiệp hầu phủ, trong kinh này có thể so với phủ thái sư và Phù gia e chỉ có Hiên Viên Hầu phủ……"
Lông mi dài cụp xuống, thiếu nữ nén lại giọt lệ trong mắt, ngón tay mảnh khảnh dùng sức tóm lấy túi đồ trong tay thật chặc.
Thiên Tử được hát vang ca tụng đức tính, thật ra cách làm việc thủ đoạn mạnh mẽ cường ngạnh so với tổ phụ tầm thường vô vị, tính cách của hắn âm thầm hơn, hắn cũng không phải nhân hậu giống lời nhân dân nói, mà thích chèn ép, hãm hại, thậm chí đuổi tận giết tuyệt những người đối địch hắn, còn âm thầm phái đại nội cao thủ được xưng là Quỷ ảnh, ở dân gian đuổi bắt những người còn sót ở tiền triều…… Bất quá tất cả đều là bí mật thôi.
Nhưng mà cái chết là duy nhất cho những người biết chân tướng, có người phát hiện bị tỉ mỉ che giấu, cuối cùng nhìn thấy sau phù hoa là máu và nước mắt.
Có một số người im hơi lặng tiếng chết; Còn có một số người khác vẫn như cũ được hưởng cuộc sống áo gấm cẩm ngọc, cũng chẳng quản ai làm hoàng đế.
Ví dụ như Hiên Viên Hầu phủ.
Nàng Bùi Anh Ninh may mắn cỡ nào, cơ duyên xảo hợp cỡ nào mới có thể để cho chính nàng nghe thấy cuộc đối thoại kia, phảng phất như một hoa đang trong đêm tối, chỉ dẫn nàng biết được phương hướng, hẳn là đi về nơi nào mới tìm được vật nàng cần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!