Chương 51: Phiên Ngoại 2

Một trận tiếng bước chân vang lên, Hà Hương, Tú Cúc mang theo bà đỡ vọt tiến vào……

Sợ là muốn sinh…… Bà đỡ coi xong rồi nói: Đã mở hai ngón tay!

Không cần hoảng! Hà Hương chỉ huy đâu vào đấy,

"Nhanh đi lấy nước nóng đến, đem khăn đã tiêu độc đến, càng nhiều càng tốt."

"Thiếu phu nhân đừng sợ……" Cuối cùng Tú Cúc nói lời này một chút đạo lý cũng không có, bởi vì hiển nhiên thiếu gia so với thiếu phu nhân càng khẩn trương hơn rất nhiều.

"Thiếu phu nhân sợ là phải sinh, thiếu gia, ngài mau đi ra!" Hà Hương dùng tất cả sức lực kéo Vân Mặc ra, người sau lại không nhúc nhích một chút.

Sớm đề phòng điểm này, Hà Hương nghiêng đầu giương giọng kêu lên:

"A Minh, mau gọi bọn A Đại tiến vào!"

Buổi trưa, trải qua ba canh giờ, trong Hiên Viên hầu phủ mới sinh ra một vị tiểu thư.

Oa ô…… Vị tiểu thư này khuôn mặt nhỏ nhắn, khóc thật sự hăng hái nha.

"Là tiểu thư nha, thật xinh đẹp, nhìn ánh mắt thật to kia giống thiếu phu nhân quá, cái mũi rất rất giống thiếu gia." Hà Hương ôm tiểu thư trong miếng vải đỏ, vô cùng thích thú.

Tú Cúc chăm sóc thiếu phu nhân mới sinh xong mệt không chịu nổi ổn thỏa, cũng đi tới tươi cười rạng rỡ xem tiểu bảo bối, lại nghĩ tới cái gì.

"Ơ? Bọn AĐại thế nào còn không cho thiếu gia tiến vào?"

Một tiểu nha đầu đẩy cửa ra nhìn chăm chú bên ngoài, lại nhanh lùi về nén cười nói:

"Tú Cúc tỷ tỷ, thiếu gia…… Vừa rồi bị bọn A Đại đánh bất tỉnh, bây giờ còn choáng váng."

Phụtmột tiếng, mọi người trong phòng che miệng cười rộ lên.

Dường như bị lây nhiễm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn vốn còn rơi nước mắt, bỗng nhiên Hinở nụ cười, không khóc nửa.

Như sau cơn mưa, băng tuyết tan, đảo qua quét sạch tất cả lo lắng người trong hầu phủ.

Lúc này, bên ngoài phòng Vân Mặc bật người ngồi dậy, đưa tay xoa cổ hoạt động một chút, trong lòng thẳng mắng tên xú tiểu tử xuất thủ đánh bất tỉnh hắn, không biết là A Đại hay là A Nhị, cũng bao gồm Hách tổng quản nhìn qua nhát gan sợ phiền phức, tóm lại người người đều có phần, một ai cũng không chạy được.

"Thiếu gia, ngài tỉnh rồi à, tiểu thư nhỏ vừa ngủ ngài có muốn ôm tiểu thư không?" Tú Cúc cười hì hì ôm tiểu hài từ đang muốn đi qua, ai biết Vân Mặc vọtmột cái đứng lên, Anh tỷ tỷ đâu?

"Thiếu phu nhân còn chưa có tỉnh, ngài muốn bế tiểu thư……" Tú Cúc còn chưa nói xong, chỉ thấy Vân Mặc như một trận gió xoẹt đi.

"A, tiểu thư, xem ra tiểu thư hành hạ mẫu thân chọc tới phụ thân rồi ."

Trong lúc ngủ mơ tiểu hài tử tựa hồ đoán được vận mệnh nàng không được cha yêu thương, cho nên dẹp cái miệng nhỏ nhắn.

"Ngoan…… Đừng buồn nha, còn có rất nhiều người thương tiểu thư a!"

Tiểu hài tử yên lòng ngủ.

Vân Mặc phóng nhẹ bước chân, chậm rãi đi vào phòng trong, khi nhìn thấy kiều nhan tái nhợt nằm ở trên giường, trong lòng nhất thời đau muốn chết.

Hắn đi qua ngồi cạnh mép giườn, dè dặt cẩn thận ôm nàng vào lòngm hai gò má như ngọc chạm vào nhau.

Vân Mặc…… Nàng vẫn chưa ngủ sâu không mở mắt ra nhưng có thể cảm giác được hơi thở của hắn.

Anh tỷ tỷ…… Thanh âm của hắn run run,

"Để nàng chịu khổ rồi……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!