Nháy mắt lại qua hơn mười ngày, dân chúng Ngọc Lăng thành càng ngày càng không hiểu những người lãnh binh kia trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì.
Chuyện chống đỡ ngoại tộc rõ ràng đã viên mãn hoàn thành, nhưng hai bên nhân mã cố tình không lui quân.
Quân đội Anh vương trú ở thành Tây, quân Phù gia trú ở thành Đông, một bên Tây một bên Đông nhưng thật ra nước giếng không phạm nước sông.
Có nhàn như vậy không?
Những người hoàng thân quốc thích này không phải trời sinh là người làm chuyện đại sự sao, tại sao ngó chừng Ngọc Lăng này như khối thịt béo không tha?
Bất quá đại cô nương trong thànhvà những nàng dâu nhỏ đều rất vui quân lính thường trú tại đây, những thứ khác không nói, chỉ nói lai lịch ba vị tướng soái không nhỏ kia, xa xa nhìn qua đúng là một phong cảnh mê người!
Anh vương mặc dù đã có thê tử nhưng trí dũng song toàn, nhà vợ trầm ổn. Phù thiếu tướng quân tuy rằng tính tình hỏa bạo nhưng tuấn mỹ vô song, còn vị tiểu hầu gia Hiên Viên phủ thì là người thiện chiến, còn có một nam nhân dung mạo ngày thường tuấn tú, tính tình sâu nặng làm nữ nhân và trẻ em cả thành yêu thích.
Nghe nói hắn rất có tiền, làm ăn trải rộng đại giang nam bắc, hiện thời lại mua sản nghiệp Đường vương đổi tên thành
"Liễu Thanh sơn trang", xem ra bọn họ muốn ở đây trường kỳ đây.
So với Phù Khanh tính tình thẳng thắn không hiểu phong tình, Vân tiểu hầu gia hiển nhiên giỏi tiếp xúc hơn.
Xem Đắc Vị Cư ba đệ đệ của Anh cô nương, không phải mỗi ngày đều đi theo phía sau mông hắn hòa thành một khối sao!
Dưới ánh mặt trời, một thân áo bào trắng Vân Mặc tươi cười vô cùng chói mắt, thực không hình tượng ngồi xổm ngoài y xá, một bên nhìn cách đó không xa Tiểu Báo và Mộc Mộc cầm nhánh cây làm trường thương, trường kiếm cãi nhau ầm ĩ, một bên nói chuyện phiếm với Tam Tam.
Tam Tam đại danh Bùi Nghị Sơn, Tiểu Báo đại danh Bùi Bão Sơn, Mộc Mộc đại danh Bùi Mục Sơn, Bùi Thủ Nguyên có một nữ ba nam thật là người có phúc.
"Tam Tam, mẫu thân em bệnh thế nào?"
Vân Mặc giống như lơ đãng hỏi.
"Tỷ phu lo lắng bệnh mẫu thân đệ sao, hay là nghĩ tới tỷ của đệ nha?" Tam Tam một lời nói ra lời thật.
Hắc, đều có.
Vân Mặc mất tự nhiên cười gượng một chút.
Vậy…… Tam Tam tròng mắt vừa chuyển,
"Mẫu thân đệ lúc này bị bệnh, tỷ phu huynh tại sao không đi Bồng Sơn thăm mẫu thân đệ?"
"Ưm, còn không phải mẫu thân đệ nói nếu cha đệ còn chưa trở về, thì hôn sự của ta với tỷ đệ không được tính sao, còn không cho ta vào cửa" Vân Mặc thở dài than ngắn.
"Mẫu thân cũng thật là." tiểu quỷ Tam Tam cũng thở dài:
"Tỷ tỷ của đệ đã là gái lỡ thì, thật vất vả mới gả ra ngoài, vài năm nay người đến gạm hỏi tỷ đệ rất nhiều, tất cả đều cũng vì tỷ của đệ không muốn lấy chồng, hiện tại gả được mẫu thân đệ lại đổi ý."
"Rất nhiều người đến gạm hỏi sao?"
Vân Mặc không vui hỏi.
Đương nhiên nha! Tam Tam lén lút đến gần, lại nhỏ giọng nói:
"Tỷ của đệ tốt bao nhiêu, huynh biết không? Trong Ngọc Lăng này có một nơi gọi là"An Nhạc Đường
"chuyên thu nhận dân chạy nạn, còn chứa chấp cô nhi cùng lão nhân gia, đó là do tỷ của đệ vài năm trước từ bên ngoài trở về âm thầm quyên tiền tu sửa, mẫu thân đệ không biết, là đệ âm thầm phát hiện……"
Vân Mặc ngẩn ra, Phải không?
"Đúng vậy, ai lừa huynh!" Tiểu quỷ đầu thẳng lưng khởi hắng cổ họng một cái, trong mi mắt mang theo rõ khinh thường, "Đồ bỏ Ngọc gia Trung Châu kia, hai năm trước còn không hết hy vọng, nhất là Ngọc thiếu gia cưới mấy người thiếp kia, không biết có chủ ý gì trước đó vài ngày lại tìm đến, nói là muốn cưới tỷ ta vào cửa, hừ, hắn thật ra trong mộng cưới vợ…… Nghĩ khá lắm, cũng không biết mẫu thân đệ nghĩ như thế nào luôn có điều băn khoăn, nói hai nhà từng đính thân cái gì……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!