Chương 46: (Vô Đề)

Mấy ngày sau Anh Ninh mới hiểu được đêm đó vì sao Anh vương gia lại đại giá quang lâm Liễu Thanh sơn trang.

Bởi vì ấn binh mấy tháng bất động Hổ báo kỵvà quân Phù giarốt cục bỏ lại ân oán cá nhân, liên thủ lẫn nhau đemYết tộcvà Ô hoàntiền hậu giáp kích, một lần tiến công thẳng đánh đến hoa rơi nước chảy.

Yết Tộc và Ô hoàn, một bên bị giết, một bên khác nguyên khí đại thương, trong khoảng thời gian ngắn không thể gây sóng gió.

Về phần Ngọc Trung Thạch đến và đi như thế nào, Vân Mặc hoàn toàn không có hứng thú nhắc tới việc này, hắn chỉ cần có thể ngày ngày cùng nương tử hắn âu yếm cùng nhau là cảm thấy mỹ mãn.

Người không liên quan, để ý chết sống của hắn làm gì?

Tiểu Xuyên Tử gần đây thật nhàn rỗi, nhàn đến sinh mốc.

Vừa vào hạ liền có nhiều người từ trong kinh đến.

Người nào hầu hạ chủ tử?.

Trước đến là Bình An, Tú Cúc, qua mấy ngày Hách tổng quản cũng tới luôn; phỏng chừng là lão hầu gia lo lắng tôn tử , lại không còn cách nào khác bảo tôn tử ngoan ngoãn hồi Li kinh, đành phải phái một đống người đến xem xét.

Những người này đến đây, Tiểu Xuyên Tử lại phát hiện nhiều chuyện không thể hiểu nổi.

Đầu tiên là Bình An kia vừa thấy thiếu phu nhân ánh mắt liền trừng giống như đồng kiềm, nói chuyện cũng lắp bắp: Anh…… Anh…… Anh……

Anh Vài thanh cũng không nghe thấy câu dưới, chỉ thấy mặt chủ tử nghiêm,

"Ngươi nhàn rỗi lắm sao? Làm chuyện của ngươi đi! Xem nơi đây bài trí ra sao?"

Bình An tựa hồ đã bị chuyện mơ hồ làm choáng váng, chân cũng nhích không được

Bên kia Tú Cúc cũng cứng họng, như gặp quỷ nhìn chằm chằm thiếu phu nhân, miệng lẩm bẩm:

"Thật giống nha…… nhưng tại sao không có cái bớt…… làm sao giống người đó được……" Linh tinh, không biết là bị sét đánh trúng phát ngốc hay bị truyền nhiễm đây?

Thiếu phu nhân tiến lên đang muốn mở miệng, lại bị chủ tử bá đạo kia mạnh mẽ mang đi.

Tiếp theo còn bị có Hách tổng quản cũng bị lây bệnh.

Hách quản gia đến Liễu Thanh sơn trang ngày đó vừa vặn Vân Mặc đi quân doanh, Hách tổng quản nhìn nữ tử lần đầu đến trước mắt giống như đã từng quen biết, tròng mắt thiếu chút rơi xuống.

Anh…… Cô nương?

"Hách quản sự đã lâu không gặp, Hà Hương tỷ có khỏe không?"

Hách tổng quản một mặt trả lời, một mặt trong lòng một trận tí tách.

Đúng là thiếu gia nha! Nhiều năm như vậy vẫn không buông tha, kiên trì bắt được nữ tử ngày đó lấy đi một vạn lượng ngân phiếu hầu phủ rồi lặng lẽ đào tẩu, không biết có phải bắt người ta trả nợ hay không?

Anh cô nương này cũng lạ, mặt tại sao chữa trị được tốt như vậy, năm đó còn trộm tâm của tiểu hầu gia, hiện thời lại đẹp thành như vậy!

Nếu lão hầu gia biết phỏng chừng tức giận lắm đây.

Nghe được thiếu phu nhân trả lời Hách tổng quản, Bình An và Tú Cúc mới khẳng định, vị thiếu phu nhân này chính là Anh cô nương ngày đó.

Bình An đi đến cười ha ha gọi một tiếng Anh cô nương, Tú Cúc đột nhiên lãnh mặt, lắc lắc đầu chạy mất.

"Ơ, nha đầu kia, lại làm chuyện kỳ quái gì nửa đây?" Bình An đang định đuổi theo, Anh Ninh cười cười, nói :

"Hay để ta đi thì hơn."

Nàng biết Tú Cúc phẩm tính chất phác đôn hậu, nàng không muốn gặp chính mình tất là có lý do.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!