Chương 42: (Vô Đề)

Mặt trời sắp lặn, bóng tối đem ban ngày nuốt chửng.

Ban đêm trong quận thủ phủ Ngọc Lăng thành náo nhiệt dị thường, giăng đèn kết hoa, nghên đón tân khách, dân chúng mãn thành đều biết, hôm nay quận thủ mở tiệc chiêu đãi Anh vương gia và thiếu tướng quân Phù gia đã cứu dân chúng trong nước sôi lửa bỏng!

Hai người này một người là hoàng thân, một người là quốc thích, đều là thiếu niên thành danh tay cầm trọng binh, phàm là người có chút địa vị trong thành đều muốn chen vào quận thủ phủ, để mở mang tầm mắt nhìn dung mạo của hai vị hoàng thân quốc thích này.

Trong yến tiệc, cả hai phe hoà thuận vui vẻ ấm áp.

Vũ cơ và nhóm đàn sáo du dương thanh nhẹ nhàng kết hợp, khách và chủ nói chuyện với nhau thật vui, liên tiếp nâng chén uống rượu thỏa thích.

Ngồi ở vị trí chủ vị trong sảnh Anh vương năm nay gần ba mươi tuổi, cẩm bào màu đen mạ vàng, ngày thường cao lớn vững chãi, mũi ôi mỏng, ngũ quan thập phần tuấn nhã, giữa mày có bẩm sinh tao nhã và tôn quý, chẳng qua quanh thân đều tản ra cảm giác xa cách, khí thế sắc bén, lạnh lùng đến làm người ta không dám đến gần.

Ngồi ở bên trái là thiếu tướng quân Phù Khanh, một thân y phục màu đỏ kiêu căng như hỏa, dung mạo tuấn mỹ, đang kéo tay áo cùng nhất bang võ tướng vui mừng uống rượu.

Một người lãnh liệt kiêu ngạo, một người nhiệt tình như lửa .. cả hai đều không dễ chọc!

Mã Thế Thanh thầm than một tiếng, hắn không có việc gì thường lặng lẽ phân tích tình thế trong triều lúc này, giống như tình cảnh hiện tại trong Ngọc Lăng thành, so với Ô Hoàn Tộc và Yết Tộc như hổ rình mồi nguy cơ khôngthiếu vài phần nha!

Đương kim thiên tử và hoàng hậu bằng mặt không bằng lòng, nhưng hai vợ chồng cùng có chung một đối thủ lớn, Anh vương!

Thân là hoàng thúc đương kim thiên tử, Anh vương tuổi trẻ anh hùng, thiên hạ này có một nửa là do hắn đánh hạ, hết lần này đến lần khác cố tình không trở thành hoàng đế, ở giữa bao nhiêu bí mật không người biết nhưng phần công lao to lớn này đủ để cho huynh trưởng ngồi trên long ỷ cảm thấy bị uy hiếp, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, rõ ràng thoái vị cho con, khiến cho con và đệ đệ mình đấu đá lẫn nhau vậy mắt không thấy tâm sẽ không phiền.

Hiện tại khẳng định là hoàng đế tự mình hạ chỉ Mời Anh vương từ Tây Nghi mang binh tới cứu Ngọc Lăng, quay đầu liền hối hận lại không thể không thương lượng với hoàng hậu, hạ thêm một chỉ thị phái Phù Khanh mang binh đến, không phải là sợ Anh vương có mưu phản thì có ý gì?

Nếu không phải tranh công từ biên quan xa côi chạy đến nơi này làm cái gì, chẳng lẽ là đến thưởng thức phong cảnh xinh đẹp nơi đây?

Còn có cái người ở liên tục mấy ngày trong quận thủ phủ, không biết công tử trẻ tuổi ấy có nguồn gốc ra sao, là người nơi đâu?

Ánh mắt Mã Thế Thanh lại chuyển hướng sang vị nam tử ngồi bên cạnh Phù Khanh.

Một thân áo bào trắng, vây quanh rườm rà hoa văn, mái tóc được buộc cao, khuôn mặt tuấn tú, một đôi mi giống như viễn sơn, con ngươi vừa đen vừa sáng rạng rỡ hữu thần, chỉ thấy hắn lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, một bàn tay chống đầu vừa xem Phù Khanh làm ầm ĩ, khóe miệng khẽ nhếch nửa cười nửa không, bộ dáng kia giống như phong lưu, giống như không nghiêm túc, không biết đã làm bao nhiêu trái tim nữ tử rung động.

Người này tuyệt đối không phải người thường.

Không nói đến ngày thường Phù Khanh kia đối người này nói gì nghe nấy, nhún nhường ba phần, không chỉ đem quận thủ phủ tặng cho hắn ở, chính mình cam nguyện chạy tới quân doanh luyện binh, đối với người này cũng hi hi ha ha, xưng huynh gọi đệ, không hề có oai nghiêm tướng soái.

Người này rõ ràng không có một quan nửa chức, cái gì cũng không có, cả người phát ra khí độ hòa phong không thua vương hầu công tử.

Hắn rốt cuộc là ai?

Không chỉ Mã Thế Thanh, trong bửa tiệc cũng có không ít tân khách nhỏ giọng hỏi thăm lẫn nhau, đáng tiếc ở Ngọc Lăng xa xôi này, nào có người nào nhận ra?

Một Anh vương thêm một Phù Khanh cũng đủ làm người đau đầu, bây giờ lại thêm một công tử không rõ quý danh này…… Vạn nhất Ô Hoàn chưa diệt mà nội bộ lủng củng, không may cũng là dân chúng Ngọc Lăng nha!

Anh vương thích giết chóc, Phù Khanh mặc dù thất thường nhưng Ngọc Lăng vẫn ở trong tay quân Phù gia.

Quả nhiên Phù Khanh kia thiếu kiên nhẫn, chỉ có hai chén rượu vào bụng đã bắt đầu làm khó dễ.

Vương gia điện hạ…… Chỉ thấy hắn nhìn thẳng vào Anh vương nâng chén lên, nữa thật nữa giả cười nói:

"Trong Ngọc Lăng thành hiện thời có quân Phù gia ta đóng quân, canh giữ nghiêm ngặt ngay cả một con chim cũng không thể tiến vào, đám phiên bang Ô Hoàn kia tự nhiên biết khó mà lui, biên quan giờ đã bình yên vô sự, không biết ngài khi nào dẫn binh trở về Tây Nghi?"

"Quân Ô Hoàn chưa diệt, lúc này triệt binh có quá sớm không." Anh vương cười nhẹ đợi nha hoàn rót đầy chén rượu, mới chấp chén đáp lễ.

"Vương gia quả nhiên biết rõ đạo dụng binh, bất quá vương gia thân thể vạn kim, sao nở để vương gia đợi chờ nơi này hay là để hạ quan thay vương gia chia sẻ," Phù Khanh nói ra một câu thật sự êm tai.

Đáng tiếc Anh vương cũng không cảm kích.

Hắn đóng quân ở Tây Nghi cũng không đại biểu không quan tâm quốc sự, hắn đã sớm từ bằng hữu nhận được chút tin tức, thiếu tướng quân Phù Khanh này không giống như người ngoài nói là võ tướng thô lỗ, hắn biết đạo trị dụng binh chi đối với cấp dưới nghiêm mà hòa nhã, đoạt được gì đều ban thưởng cho cấp dưới, tiếp thu ý kiến đúng đắng cho nên rất được lòng quân, ai coi thường hắn thì người đó tự chuốc khổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!