Chương 39: (Vô Đề)

Làm sao có thể!

Anh Ninh kinh ngạc ngây dại hoài nghi thính giác của mình, đây đâu phải giọng tên Cổ Sĩ, giọng này rõ ràng là…… của Vân Mặc!

Nàng nhanh nhanh ngẩng đầu, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Vân Mặc như thiên thần từ trên trời bay xuống.

Hắn nhàn hạ đứng ở trong phòng, tuấn tú phi phàm, hai tay hoàn ngực, khóe miệng mang theo nụ cười không thật lòng, trong con ngươi đen lại thoáng hiện giống như châm biến giống như giễu cợt, lại giống như mùi vị ghendữ dội.

Hắn làm sao có thể ở trong này?

Trong lúc nhất thời, trong đầu Anh Ninh thoáng hiện vô số khả năng, nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên nhưng nói không ra chữ nào.

Tình cảnh làm ngươi ta tuyệt vọng như vậy, nàng có thể nói cái gì?

Nàng luôn không thể quên đoạn đối thoại của hai người trong phủ quận thủ, bởi vậy nàng mới không đi nhờ hắn.

Giọng chất vấn của hắn, châm biếm của hắn, khóe miệng khinh thường, hắn đáy mắt khinh miệt…… Mỗi một lần nhớ tới đều làm cho lòng của nàng co rút đau đớn.

"Trên đời này có người nào không yêu bạc ?"

"Không phải có một câu nói "Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong" sao? Có lẽ người thoạt nhìn đạm bạc không muốn thì càng tham lam, Anh tỷ tỷ, tỷ không phải là người như thế chứ?"

"Nếu tỷ là người như vậy, tại sao muốn hủy hôn với Ngọc gia? Đây chính là chuyện mất nhiều hơn được, hay là Anh tỷ tỷ cũng muốn đùa giỡn với tên họ Ngọc kia? Là lấy mềm buộc chặt sao?"

◎◎◎

Những lời này còn quanh quẩn bên tai, thỉnh thoảng lại xuất hiện để lòng của nàng đau đớn.

Vành mắt dần dần phiếm hồng, đáy mắt cũng nổi lên lệ sương, Anh Ninh quật cường nén nước mắt sắp tràn mi mà ra, một lần nữa cúi đầu không nhìn hắn.

Vân Mặc lại không hề chớp mắt đánh giá nàng.

Thường ngày nàng cũng không mặc y phục sặc sỡ, một thân thanh nhã, hôm nay lại mặc một thân giá y tinh xảo đỏ thẩm, nàng giống như đóa hoa mẫu đơn tuyệt diễm.

Mái tóc đen nhánh đơn giản quấn thành búi, đồ trang sức trên tay cũng không đeo, mũ phượng đính chân trâu và hồng bảo thạch cùng hỉ khăn còn đặt tùy ý ở mép giường không có đội, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hơi tái, mặc dù có chút tiều tụy, cũng không thoa son, nhưng hàng mi thon dài, mũi đoan chính khéo léo, môi mọng răng trắng, con ngươi nhìn thế nào cũng hàm xuân thủy, người còn đẹp hơn hoa đâm vào tim Vân Mặc, ghen tỵ sắp phát cuồng!

Im lặng thật lâu, hắn đi tới đứng ở phía trước Anh Ninh, chóp mũi quanh quẩn nhàn nhạt mùi hương bay ra từ thân thể nàng, hắn hung hăng hít một hơi tựa hồ muốn đem hương thơm kia hít vào ngũ tạng lục phủ.

"Anh tỷ tỷ hôm nay lập gia đình, ngày tốt như vậy tại sao không vui? Hay là chán ghét thấy ta? Bằng không thế nào ngay cả nhìn một cái cũng không muốn, chẳng lẽ dáng vẻ ta so với Cổ công tử đầu trâu mặt ngựa kia còn khó coi hơn làm Anh tỷ tỷ chán ghét?"

Anh Ninh thấy hắn nói không ngừng miệng, nàng thủy chung cúi đầu không đáp trả.

Vân Mặc thấy nàng không chịu ngẩng đầu nhìn hắn, không nói lời nào cũng không để ý, trong lòng không hiểu nổi lên buồn bực, trong tình thế cấp bách hắn giận giữ nói ra lời sắc bén,"Anh tỷ tỷ tại sao không để ý đến người khác? Thật sự là uổng phí lòng tốt của ta, bất quá Anh tỷ tỷ thật sự không giống người thường, làm việc vui mà cũng lén lút, có phải sợ người ta biết phải không?"

Anh Ninh chợt hoàn hồn, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, mĩ nhan một mảnh hoảng hốt,"Tiểu Hầu gia…… tại sao có thể đến nơi này?"

"Anh tỷ tỷ không mời ta, ta không thể tới sao?" Nghe được nàng mở miệng Vân Mặc mới thu lại cơn tức, tùy ý ngồi xuống cạnh mép giường, một tuấn nhan nhìn chằm chằm nàng:"Nói nửa, hôm nay có việc vui, nếu ta không đến thì ai dám đến? Hay là trong lòng Anh tỷ tỷ mong đợi ai tới?"

Lời này làm trong lòng Anh Ninh không khỏi sinh nghi, nhưng không hiểu ý hắn nói, ngoài phòng đột nhiên truyền đến "Oành, oành, oành, oành"tiếng pháo liên tiếp vang lên, có một thiếu niên ở bên ngoài dắt cổ họng lớn tiếng nói:"Giờ lành đã đến! Mọi người tay chân chịu khó chút, làm xong việc thiếu gia nhà ta sẽ trọng thưởng!"

Ngực Anh Ninh giống như bị đánh trúng, trực tiếp rơi xuống vực sâu, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn……

Lúc trước Vân Mặc không xuất hiện, nàng có thể đem vô hạn đau lòng và ủy khuất giấu ở ở sâu trong nội tâm, cũng có thể trấn tĩnh lập gia đình với nam tử mình hoàn toàn không quan hệ.

Nhưng khi gặp được Vân Mặc, nàng mới biết được sự thật đáng sợ như vậy.

Cổ Sĩ kai không học vấn không nghề nghiệp, làm nhiều việc ác, trong nhà thê thiếp thành đàn, ỷ vào trong nhà có tiền ở Ngọc Lăng thành lấn nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm. Nếu có thể lựa chọn nàng không muốn, không muốn, không cam lòng gả ột người ăn chơi trác tang như thế.

Vân Mặc xuất hiện làm cho nàng trong bóng đêm thấy được một đạo ánh sáng, nàng đột nhiên vươn tay nắm chặt ống tay áo nam tử bên người, nắm thật chặt dường như sẽ không bao giờ buông ra nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!